Cú đá này khiến Dương Thanh lùi về sau mấy bước, suýt xô ngã Hạ Hà, bởi vậy có thể thấy thực lực của đối phương mạnh đến đâu.
“Dương Thanh!”
Advertisement
Lúc này Hạ Hà mới hoàn hồn, hô lên kinh hãi.
Sắc mặt Dương Thanh vô cùng u ám, nhìn chằm chằm vào cao thủ vừa đánh lén mình.
Advertisement
Đối phương là một người trung niên vạm vỡ, có khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhìn cách ăn mặc, chắc đối phương là người nước Dương.
Trong mắt người đàn ông trung niên vạm vỡ có vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại đỡ được chiêu này.
Phải biết rằng hồi nãy ông ta đã dùng hết sức, nhưng chỉ khiến Dương Thanh lùi về sau mấy bước mà thôi, nếu hai bên đánh thật thì chưa biết thắng thua thế nào.
“Không hổ là thanh niên dám khiêu khích tài phiệt nước Dương, đúng là không đơn giản, chắc cậu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong rồi nhỉ?”
Đối phương chợt nói.
Quả nhiên là người nước Dương, âm điệu nước Dương rất rõ.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Thì ra là người của tài phiệt, không ngờ lại đến nhanh như thế, không nắm chắc về việc khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu hai ngày sau nên thăm dò tôi trước à?”
Theo sức mạnh ẩn chứa trong đòn vừa rồi của đối phương, chắc đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.
Nếu Dương Thanh muốn giết đối phương luôn thì dễ như bỡn, nhưng bây giờ anh không thể bộc lộ thực lực thật của mình.
Tuy anh vừa bị đối phương đẩy lùi mấy bước, nhưng trên thực tế, anh không ngờ mình lại bị đánh lén ở đây nên đã đỡ đòn vừa rồi bằng cơ thể mình.
Đối phương nhìn chằm chằm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi cười lạnh: “Cậu chưa đủ tư cách để tài phiệt nước Dương chúng tôi đến thăm dò đâu”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Thế à?”
Ngay sau khi dứt lời, anh lập tức xông thẳng tới chỗ đối phương.
“Hừ!”
Đối phương hừ lạnh, không hề bất ngờ trước việc Dương Thanh chủ động lao về phía mình.