Chương 1938:
Bằng không, chắc chăn anh không thể tỉnh lại, và người phải chết hôm nay, chính là anh.
Vương Chiến đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy một cơ hội cho anh tỉnh lại.
Chỉ là một cơ hội mà thôi, nhưng Vương Chiến lại cam lòng dâng ra cả mạng sống của mình.
“Đúng rồi, cháu có một viên thuốc giữ mạng mà Tiểu Uyển đưa cho, ông mau nuốt đi, Tiểu Uyến nói, chỉ cần còn thở được, em ấy đều cứu được”.
Dương Thanh vừa nói vừa nhét vào miệng Vương Chiến một viên thuốc màu đen.
Nhưng mặc dù Vương Chiến đã nuốt viên thuốc giữ mạng này, vết thương trong cơ thể vẫn hoàn toàn không hề chuyển biến tốt hơn, sức sống vấn đang dần dần tiêu tan.
Máu tươi vẫn ồng ộc tuôn trào từ miệng lão ta như không thể ngừng lại.
SA…
Dương Thanh hét lớn một tiếng, như muốn phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng, anh muốn cứu người này, nhưng lại bất lực.
Viên thuốc giữ mạng Tiểu Uyển cho anh cũng không có tác dụng gì với Vương Chiến nữa.
“Ông Chiến!”
Mã Siêu chạy tới, thấy tình trạng thảm thiết của Vương Chiến lúc này, nước mắt bất chợt chảy xuống.
“Ông Chiến, ông làm sao vậy? Chẳng phải ông đã nói sau này còn trông con cho cháu cơ mà?”
“Ông Chiến, cháu xin ông, mau khỏe lại! Xin ông!”
“Con của cháu chỉ còn hai tháng nữa sẽ chào đời, chỉ còn hai tháng nữa, ông sẽ được bế nó rồi, ông không thể nuốt lời như thế, mau đứng dậy đi!”
Mã Siêu gọi trong vô vọng.
Tuy mới quen biết Vương Chiến chưa lâu nhưng anh ta lại luôn có cảm giác quen thuộc như thể người này chính là ông nội mình, như thể đã chung sống cùng nhau hai chục năm rồi.
Mỗi lần Vương Chiến nhìn về phía anh ta, ánh mắt luôn chứa chan tình thương, như đang nhìn đứa cháu nhà mình.
“Đừng… Đừng trách… mình…”
Vương Chiến khó khăn nói được một câu sau cùng, hai mắt châm chậm nhắm lại.
“Ông Chiến…”
Dương Thanh ngây dại nhìn lão ta, nhẹ giọng gọi như thể sợ làm lão giật mình, nhưng Vương Chiến đã không còn phản ứng gì nữa, mắt đã khép lại, khóe miệng còn vương một nụ cười ấm áp.
“Ông Chiến!”
Dương Thanh hét lên một tiếng như xé gan đứt ruột.
Giây phút này, một hơi thở bi thương tột cùng đột nhiên tràn ra từ trên người anh, lan tỏa xung quanh.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả mọi người, mái tóc đen của Dương Thanh từ từ biến thành màu bạc trắng.
Chớp mắt đã bạc đầu!
“Anh… Anh ThanhI”