Chương 1788:
Phùng Tiểu Uyển hơi ngại ngùng, cô ta cười nói: “Lúc trước cháu ở thôn rảnh rỗi không có chuyện gì làm tiện tay chế tạo ít thuốc mỡ, cảm thấy có tác dụng nên chỉ làm một ít thuốc mỡ”.
Lạc Bân cực kỳ kinh hãi, thì ra là rảnh rỗi không có gì làm tiện tay chế tạo mà lại có thể chế tạo ra thuốc mỡ tuyệt vời đến vậy.
Vậy đám giáo sư tiến sĩ đứng đầu giới y học đó phải sống thế nào đây?
Đám chuyên gia đứng đầu đó năm nào cũng ở trong phòng thí nghiệm tiêu hết một đống tiền, chỉ sợ rằng thuốc nghiên cứu ra lại thua xa thuốc mỡ do Phùng Tiểu Uyển chế tạo nhỉ?
Lúc này, khi Lạc Bân nhìn Phùng Tiểu Uyển, ánh mắt này không những yêu thương mà còn giống như đang nhìn một cái kho tiền di động.
Dường như ông ta có thể tưởng tượng được khi thuốc mỡ này được sản xuất quy mô lớn thì sẽ làm thế giới bùng nổ đến nhường nào.
“Tiểu Uyển, e là thuốc mỡ này sẽ cần những dược liệu cực kỳ quý báu nhỉ?”
Lạc Bân chợt hỏi.
Phùng Tiểu Uyển suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, cười nói: “Không đắt chút nào, cháu mua dược liệu của thầy thuốc già trong thôn, bình thuốc mỡ mà cháu cho chú chắc khoảng một tệ đó!”
“Một tệ?”
Lạc Bân tròn mắt nhìn, một tệ nhưng dù có bán với giá trên trời là một triệu thì chắc cũng sẽ có người mua nhỉ?
Phùng Tiểu Uyển lại suy nghĩ rồi mới xác định lại rằng: “Hẳn là không đến một tệ, cháu mua dược liệu hết 23 tệ nhưng làm 28 lọ, tính ra…”
Chỉ thấy Phùng Tiểu Uyển giơ ngón tay lên, thoáng chốc nói: “Nói một cách chính xác thì 0,82 tệ ”.
Lạc Bân chợt có cảm giác như đang nằm mơ, chỉ với 0,82 tệ mà có thể chế tạo ra một lọ thuốc mỡ tuyệt vời đến vậy.
Căn cứ theo năng lực của tập đoàn Nhạn Thanh, nếu mua dược liệu quy mô lớn thì giá thành của một lọ sẽ rơi vào khoảng 0,5 tệ.
Nhưng một khi tung loại thuốc mỡ này ra thị trường thì tuyệt đối có thể đánh bại tất cả thuốc mỡ trị sẹo trên thị trường.
Dù bán ra với giá chín mươi chín tệ thì người bình thường cũng sử dụng được.
Ông ta có thể tưởng tượng được rằng một khi thuốc mỡ được sản xuất số lượng lớn, mọi người sẽ tranh nhau mua đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, thậm chí Lạc Bân còn tưởng tượng mình phải làm gì để khống chế tình hình khi lượng người mua hàng bùng nổ.
“Chú Lạc, còn chuyện gì nữa không ạ?”
Phùng Tiểu Uyển thấy một lúc lâu Lạc Bân không nói gì nên hỏi.
“Tiểu Uyển, chú Lạc hỏi cháu. Nếu nói tập đoàn Nhạn Thanh muốn sản xuất sản xuất loại thuốc mỡ này quy mô lớn thì cháu có chịu đưa cách điều chế thuốc này không?”
Lạc Bân nghiêm túc nói, sau đó vội vàng bổ sung: “Đương nhiên nếu như cháu đồng ý, chú sẽ xin ý kiến của chủ tịch, đồng thời hứa sẽ chia cho cháu không dưới hai mươi phần trăm lợi nhuận”.
Nghe Lạc Bân nói, Phùng Tiểu Uyển cười khẽ, đi thẳng sang bên cạnh cầm giấy viết. Chưa đầy hai phút đã liệt kê ra đơn thuốc bao gồm hơn hai mươi loại dược liệu.
“Chú Lạc, đây là đơn thuốc của thuốc mỡ. Nếu tập đoàn Nhạn Thanh cần thì mọi người cứ cầm mà dùng là được, không cần chia lợi nhuận gì đó cho cháu đâu”.
Phùng Tiểu Uyển tươi cười nói: “Cháu được như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của anh Thanh, ngay cả phòng khám này cũng do anh Thanh mở giúp cháu”.
“Hơn nữa, cháu đã lên mạng tra số dược liệu mà hôm qua chú mang đến cho cháu rồi. Số dược liệu dó cực kỳ quý giá, món nào cũng vài triệu. Hôm qua chú đã tốn vài trăm triệu mua dược liệu cho cháu”.
“Cháu đang rầu làm thế nào để trả lại số tiến này nữa, sao có thể chia lợi nhuận của tập đoàn được?”