Chương 1725:
Vẻ mặt Miêu Vân Nghiễm nhất thời trở nên cực kỳ ảm đạm. Ông ta bất đắc dĩ lắm mới kích phát cổ trùng trong cơ thể nhằm bùng phát thực lực võ đạo của mình.
Bởi vì một khi dùng cách này, cổ trùng cũng sẽ tổn hại đến cơ thể của ông ta, thậm chí còn tổn thương đến lục phũ ngũ tạng của ông ta.
Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng!
Nhưng vì mạng sống ông ta đành phải làm vậy để nâng cao thực lực võ thuật của bản thân.
“Vèo!”
Đúng lúc này, Miêu Vân Nghiễm đột nhiên nhìn Tào Việt, sau đó búng ngón tay, một con cổ trùng lập tức bay vọt vào miệng Tào Việt trong tích tắc.
“Mày cho tao ăn cái gì?”
Sắc mặt Tào Việt xanh lét, sợ hãi nói.
Nhưng khi lão ta vừa dứt lời, một cơn đau nhói truyền đến từ cơ thể, khiến ông ta không khỏi gào lên, sắc mặt tái mét.
“A… Rốt cuộc là cái gì… A…”
Tào Việt đau khổ lăn lộn trên mặt đất, đau đớn tột cùng, kêu gào thảm thiết.
Không gì có thể diễn tả được nỗi đau như xé nát tim gan của lão ta lúc này. Bởi vì lão ta thật sự đau đớn tột cùng.
Lão ta rõ ràng cảm thấy có thứ gì đó dang chạy điên cuồng toán loạn trong cơ thể, còn đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của lão ta.
Đau đớn tột độ này khiến lão ta rất muốn đập đầu chết quách cho xong.
Người nhà họ Tần và người của những gia tộc khác cũng kinh ngạc nhây người nhìn Tào Việt đang lăn lộn trên mặt đất.
Dương Thanh hơi nheo mắt dù anh không biết Miêu Văn Nghiễm đã làm gì Tào Việt, nhưng anh cảm thấy tuy lúc này Tào Việt vô cùng đau đớn nhưng ngay cả bản thân lão ta cũng không nhận ra, hơi thở cuồng bạo trong cơ thể lại càng lúc càng đậm.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà hơi thở võ thuật trên người lão ta đã trở nên mạnh đáng sợ.
Trước đó lão ta chỉ đang ở cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ nhưng lúc này trong cơ thể lão ta lại đang khuếch tán hơi thở của cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, hơn nữa còn rất gần Thần Cảnh hậu kỳ.
Cùng lúc đó hơi thở võ thuật trên người Miêu Vân Nghiễm cũng tăng lên rất nhiều.
Vốn dĩ Miêu Vân Nghiễm chỉ có thực lực Thần Cảnh trung kỳ nhưng lúc này lại bùng nổ hơi thở Thần Cảnh hậu kỳ, thậm chí là sắp bước vào Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù là Dương Thanh cũng cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Dương Thanh, cháu đừng lo cho ông, mau rời khỏi đây đi!”
Tần Đức Chính vội hô lớn.
Ông cụ không biết lúc này Miêu Vân Nghiễm mạnh đến cỡ nào, nhưng lại biết trên người Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã thay đổi.
Thực lực của bọn họ đều đang tăng vọt.
Mây đen giăng kín bầu trời nhà họ Tần, giống như báo hiệu cơn bão dữ sắp ập xuống.
Uy lực khủng bố của cao thủ Thần Cảnh khiến mọi người run lẩy bẩy, thứ uy lực mà bọn họ đang chịu đựng không phải là uy lực của con người mà là uy lực của ông trời.
Trong mắt bọn họ lúc này Miêu Vân Nghiễm giống như chúa tể của thế giới này, cực kỳ ngông cuồng tự đại.
Trong mắt Dương Thanh dâng tràn ý chí chiến đấu. Anh đã đạt tới cảnh giới võ thuật này rồi, muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Chỉ có chiến đấu liên tục mới có thể khiến cho thực lực của anh tiến bộ thêm.