“Ông cũng thành thật đấy!”
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vũ Ninh, Dương Thanh cười nói: “Tôi tin ông sẽ không có ý đồ với Đế Thôn nhưng không tin những người khác trong Hoàng tộc họ Vũ sẽ không ngấp nghé Đế Thôn”.
Vũ Ninh lập tức im bặt.Ông ta biết điều Dương Thanh nói là thật.“Được rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi, sau này có duyên sẽ gặp lại!”
Thấy sắp đến nhà của thần y Phùng, Dương Thanh nói.Dù sao thần y Phùng cũng là người sống ẩn dật. Anh chưa xin phép đã dẫn người khác tới là không đúng.Vũ Ninh nghe ra ý đuổi khách, lập tức dẫn Vũ Tử Khai rời đi.Trước khi đi, Vũ Tử Khai còn lưu luyến nhìn Quan Duyệt: “Vợ đừng quên chơi game với anh đấy nhé!”
Sau khi tách ra với Vũ Ninh, Dương Thanh dẫn theo Quan Duyệt đi bộ tới nhà của thần y Phùng.
Nhưng bọn họ vừa đi tới cổng đã trông thấy một chiếc quan tài đỏ chót ở giữa sân.
Dương Thanh lập tức hoảng hốt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Thanh nhìn thấy chiếc quan tài đỏ chót kia, trong lòng bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy vào.
“Cậu Thanh!”
Anh vừa đi vào sân, Đổng Chiêm Cương đã chạy tới đón.
Lúc này Phùng Tiểu Uyển đang mặc áo tang quỳ trước quan tài khóc lóc nức nở.
Không cần hỏi Dương Thanh cũng biết người trong quan tài là ai.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói của anh mang theo tức giận mãnh liệt.
Anh không thể tin nổi thần y Phùng mới gặp tối qua, hôm nay đã nằm trong quan tài.
Đổng Chiêm Cương giải thích: “Tối qua thần y Phùng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Tiểu Uyển nói thần y Phùng vốn bị thương nặng, là cái chết bình thường”.
Nghe thấy thế, tức giận trong lòng Dương Thanh mới dần lắng lại.
Anh còn tưởng là tối qua xảy ra chuyện gì, thần y Phùng bị ám sát, thì ra đã bị thương nặng từ trước.
“Ông nói thần y Phùng bị thương từ trước? Ai làm ông ấy bị thương?”
Dương Thanh bắt được trọng điểm, trầm giọng hỏi.
Tối qua anh đã cảm nhận được, dường như thực lực của thần y Phùng là Thần Cảnh.
Anh thực sự không hiểu tại sao một cao thủ Thần Cảnh lại có thể bị thương nặng?
Đổng Chiêm Cương lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này. Hiện giờ Tiểu Uyển đang chìm trong đau thương, không thể hỏi gì, chỉ đành đợi sau một khoảng thời gian lại hỏi sau”.
Dương Thanh gật đầu, thắp cho thần y Phùng một nén nhang.
“Tiểu Uyển, sau này em chính là em gái anh. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời!”
Dương Thanh đi tới bên cạnh Phùng Tiểu Uyển, trịnh trọng cam đoan.
Đây cũng là lời hứa của anh với thần y Phùng. Bây giờ lão đã qua đời, Phùng Tiểu Uyển không còn chỗ nương tựa, đương nhiên anh phải giữ đúng lời hứa.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên nhào vào lòng Dương Thanh òa khóc.
Cùng lúc đó trong một tòa lầu gác cổ điển của Vương phủ họ Quan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!