Ngay sau đó, thân thể Vũ Ninh lập tức biến mất tại chỗ.Đến khi xuất hiện, ông ta đã đứng trước mặt Quan Duyệt, cao ngạo nhìn cô ta: “Dám sỉ nhục con trai tôi thì phải chết!”
Nói xong, ông ta giơ tay phải lên vỗ xuống đầu Quan Duyệt.“Bố đừng giết cô ấy!”
Vũ Tử Khai chợt hô lên.Cùng lúc đó, một luồng khí thế bàng bạc cuốn tới. Tiếp đó, một bóng người đen sì xông thẳng tới chỗ Vũ Ninh.Bấy giờ, Vũ Ninh cũng giật mình khiếp sợ. Luồng khí thế này mạnh mẽ không gì sánh bằng, khiến ông ta cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.
“Bịch!”
Một chưởng đập vào ngực Vũ Ninh. Cơ thể của ông ta lập tức bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống dưới chân Quan Hồng Nghị.
“Nếu không nhờ con ông xin tha cho đồ đệ tôi, hiện giờ ông đã trở thành một cái xác rồi!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Quan Duyệt mở to mắt, khó tin nhìn bóng lưng rộng lớn đang che chắn trước mặt mình, nước mắt rơi lã chã.
Quan Hồng Nghị vẫn luôn ngồi trên ghế chủ tiệc lập tức đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Bởi vì ông ta đã nhìn thấy rất rõ, người vừa đánh bay Vũ Ninh chính là Dương Thanh.
Không chỉ mình Quan Hồng Nghị, những người còn lại trong sảnh tiệc đều khiếp sợ trợn tròn mắt.
“Cậu, cậu là ai?”
Người đứng đầu Chấp Pháp đường của Vương tộc họ Quan, Quan Trấn Hải nghiêm giọng hỏi Dương Thanh.
Bản thân ông ta vốn là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, đứng đầu Chấp Pháp đường, cả thực lực và địa vị đều cực cao.
Vậy mà giờ đây, ông ta lại nhìn thấy một người chưa đầy ba mươi tuổi xuất hiện bá đạo như vậy.
Khiến ông ta sợ hãi nhất là Vũ Ninh lại không chịu nổi một đòn của Dương Thanh.
Vũ Ninh là người đứng đầu nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ, sao thực lực võ thuật có thể kém được?
Tuy ông ta chưa thể hiện sức lực thực sự của mình nhưng mọi người đều thấy được, ít nhất ông ta cũng phải ở Vương Cảnh trung kỳ.
Một người có thực lực mạnh mẽ như ông ta lại bị thằng nhóc chưa đầy ba mươi tuổi một đòn đánh bay. Có thể tưởng tượng được sức mạnh của Dương Thanh khủng bố cỡ nào.
Dương Thanh không thèm để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, quay lại nhìn Quan Duyệt đang bật khóc nức nở, cảm xúc rất phức tạp.
Tính ra anh và Quan Duyệt chưa gặp nhau được mấy lần, thế nhưng từ khi cô ta xả thân chắn đạn cho mình, anh đã rất coi trọng cô ta.
Dương nhiên không phải tình cảm nam nữ, mà giống như tình thân giữa hai anh em.
“Sư phụ!”
Quan Duyệt nghẹn ngào nói.
Từ lúc bị Quan Hồng Nghị bắt bề Vương tộc, mỗi ngày cô ta đều cảm thấy rất đau khổ, chỉ muốn thoát khỏi lồng giam gia tộc máu lạnh này.
Nhưng vết thương bị đạn bắn quá nghiêm trọng, cô ta muốn lén lút rời khỏi phòng mình còn khó chứ đừng nói là chạy ra khỏi Vương tộc họ Quan.
Trong lòng cô ta cũng vô cùng mâu thuẫn, vừa sợ Dương Thanh không tới cứu mình, lại vừa lo lắng anh tới sẽ bị cao thủ của Vương tộc họ Quan vây giết.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Quan Duyệt, Dương Thanh dịu dàng mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có anh ở đây, không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn”.