Chương 1295:
Thấy Dương Thanh nói như vậy, Quan Duyệt cũng rất đau đầu.
Sự sống chết của Quan Hân đối với cô ta mà nói không hề quan trọng.
Vấn đề là, nếu Dương Thanh giết Quan Hân, Quan Vương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh.
Cô ta biết rất rõ Quan Vương yêu thương Quan Hân như thế nào, nếu không lão ta cũng sẽ không để cho cô em gái nhỏ hơn Quan Hân mấy tuổi là cô ta đi kết hôn với người ta.
Sắc mặt ông ta bỗng trở nên u ám: “Nhóc con, chính là mày suýt chút nữa đã giết chết con gái tao?”
“Chú hai, không phải đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chú đừng trách sư phụ cháu”.
Quan Duyệt đột nhiên lo lắng, vội vàng nói.
Cô ta cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng lại bị Dương Thanh đẩy xuống giường, anh cau mày nói: “Em đừng nhúc nhích!”
Quan Duyệt bị thương nặng vì đỡ một viên đạn thay anh, bác sĩ còn nói nếu vết thương của Quan Duyệt lại nứt ra, thậm chí có thể bị tàn phế.
“Sư phụ, em…”
Quan Duyệt còn muốn nói gì đó thì đã bị Dương Thanh cắt ngang: “Em yên tâm, chỉ cần người nhà họ Quan đừng đi quá xa, anh sẽ không làm gì ông ta”.
“Vết thương của em rất nghiêm trọng. Nhất định phải ở yên trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nếu không hậu quả khôn lường”.
Quan Duyệt cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt ươn ướt.
Chỉ vì muốn dụ Dương Thanh ra mặt mà chị họ của cô ta đã bất chấp việc cô ta đang bị thương nặng, đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.
Bây giờ, bác hai của cô ta lại xông vào phòng bệnh với bộ dạng hung hăng, quát nạt cô ta.
Ngược lại chính là Dương Thanh, người mà cô ta mới quen biết không lâu, còn là người đàn ông mà cô ta mặt dày bám riết gọi người ta là sư phụ lại là người luôn bảo vệ cô ta, lúc nào cũng nghĩ cho cô ta.
Cô ta bỗng cảm thấy thật trớ trêu.
Lời nói của Dương Thanh như có ma lực, Quan Duyệt quả nhiên không còn giãy dụa nữa mà chỉ nói với vẻ mặt đầy lo lắng: “Sư phụ, coi như em cầu xin anh một lần, đừng ra tay!”
“Được!”
Dương Thanh gật đầu.
“Hay cho một đôi trai gái mặn nồng, không ngờ mày lại mặt dày như thế, ông nội mày đã chỉ định hôn sự cho mày, mày đào hôn cũng đã đành, giờ lại còn thân thiết mặn nồng với một người ngoài?”
Người đàn ông trung niên mỉa mai nói: “Mày làm như vậy, không sợ ông nội tức giận sẽ giam giữ mày cả đời sao?”
Quan Duyệt biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú hai, cháu và sư phụ là trong sạch, chú đừng có nói bừa”.
“Nói bừa?”
Người đàn ông trung niên tiến tới, ghé sát mặt vào, vẻ mặt khinh thường nói: “Mày cứ thử động vào một sợi lông của tao xem?”
“Bốp!”
Một tiếng tát tai chát chúa vang lên, người đàn ông trung niên đã lãnh trọn cái tát mạnh vào mặt.
Một bóng người ẩn hiện trong bóng tối đứng chắn trước mặt Dương Thanh, trên tay mang theo một con dao găm sáng lóe, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt sát khí: “Loại rác rưởi như ông cần gì cậu Thanh phải tự mình ra tay chứ?”
Kể từ khi Mã Siêu bảo vệ Quan Duyệt và bị thương bởi cao thủ nhà họ Quan, Tiền Bưu đã thay thế Mã Siêu, luôn bí mật bảo vệ Quan Duyệt.