Giờ chỉ cần anh ký tên và đóng dấu, số sản nghiệp trị giá năm mươi tỷ này sẽ thuộc về anh.
“Đúng rồi, Tiết Vương bảo tôi nói với cậu một câu, nể mặt cậu, nhà họ Tiết sẽ rời khỏi cuộc chiến ở Yến Đô”.
Ông Đỗ chợt nói: “Tiết Vương chỉ hy vọng, nếu có ngày cậu Thanh thừa kế Đế Thôn, xin cậu hãy nâng đỡ Vương tộc họ Tiết đôi chút”.
Dương Thanh nhìn ông Đỗ với vẻ mặt kỳ lạ, khó trách Tiết Vương lại chủ động lấy lòng, còn tặng quà có giá trị lớn như thế, hóa ra lão ta vẫn nhớ đến Đế Thôn.
“Tôi nói tôi định thừa kế Đế Thôn khi nào thế?”
Dương Thanh cười híp mắt.
Ông Đỗ mỉm cười thần bí: “Nếu cậu Thanh không thể thừa kế Đế Thôn, tôi thực sự không tìm ra ai có tư cách đó”.
“Được rồi, nhiệm vụ của tôi xem như đã hoàn thành, tôi cũng nên rời khỏi Yến Đô thôi”.
“Sau này, sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến Đô sẽ do cậu Thanh toàn quyền xử lý”.
Ông Đỗ nói rồi quay người rời đi.
Đến khi ông Đỗ đi khuất hẳn, nụ cười của Dương Thanh mới dần biến mất.
Anh ngẩn người nhìn mấy bản hợp đồng trong tay mình, không hề thoải mái như hồi nãy.
Năm mươi tỷ do Tiết Vương chủ động đưa tới dễ cầm lắm ư?
Có thể nói, đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Bây giờ người của các Vương tộc đang lũ lượt kéo tới Yến Đô, đều nhắm đến Đế Thôn.
Dương Thanh không hề muốn quan tâm, nhưng người của gia tộc nào cũng chủ động tìm anh hết.
Hình như anh đã lún sâu vào vũng bùn này, cho dù anh nói mình không hứng thú với Đế Thôn thì cũng không ai tin.
“Chẳng lẽ mình phải tham gia trận chiến tranh giành Đế Thôn thật à?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
“Cậu không sao là tốt rồi”.