Nghe thấy thế, người của bảy gia tộc đều trố mắt nhìn.
“Không biết cậu Thanh có đồng ý hợp tác với nhà họ Long hay không?”
Vừa rồi Long Đằng còn hống hách đòi lấy mạng Dương Thanh, bây giờ lại đi tới khiêm tốn hỏi.
Thấy cảnh tượng này, tất cả đều sợ ngây người.
“Xong đời rồi!”
Tôn Húc chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống.
Mặt mũi Vũ Văn Bân tái mét, không thể tin Dương Thanh đánh Long Đằng xong, Long Đằng lại muốn liên thủ với Dương Thanh đối phó các gia tộc khác.
Chủ các gia tộc còn lại cũng chết sững người.
Dương Thanh cong môi cười đáp: “Ông chủ Long đã muốn liên thủ với tôi, tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”
“Ha ha, tốt lắm! Tôi tuyên bố từ hôm nay cậu Thanh chính là anh em của Long Đằng tôi. Ai dám động tới cậu ấy chính là khiêu chiến với tôi!”
Long Đằng cười lớn nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, để anh làm anh. Sau này em chính là em trai tôi!”
“Ha ha, được, sau này anh chính là anh của em!”
Dương Thanh cũng cười đáp, dường như rất vui vẻ.
Thấy hai người thân thiết như vậy, những người khác đều trợn tròn mắt.
Một ông già bảy mươi tuổi kết nghĩa anh em với một người chưa tới ba mươi. Đúng là quá hoang đường!
“Đám khốn nạn các người dám động vào em trai tôi, sau này các người chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Long!”
Long Đằng nổi giận nói.
“Ông chủ Long đừng để bị thằng ranh này làm lung lay!”
Tôn Húc vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Cậu ta chỉ là một thằng ở rể có chút võ công, không xứng làm anh em với ông!”
Tôn Húc đang sợ chết khiếp. Ông ta phản bội Dương Thanh để được Long Đằng che chở.
Lúc Long Đằng bị Dương Thanh giẫm đạp dưới chân, ông ta tin chắc hôm nay anh sẽ phải chết.
Nào ngờ sau đó Long Đằng lại kết nghĩa anh em với Dương Thanh, còn quay sang đối phó bọn họ.
Giờ thì hay rồi, không chỉ đối đầu Dương Thanh mà còn cả nhà họ Long.
“Bịch!”
Long Đằng đá bay ông ta, tức giận quát: “Dám chia rẽ quan hệ của hai anh em tôi chính là tội chết! Tôi tuyên bố từ nay trở đi, nhà họ Tôn chính thức bị xóa sổ!”
“Trước khi mặt trời lặn phải bồi thường cho em trai tôi mười tỷ, sau đó giao nộp trang viên nhà họ Tôn. Nếu không đêm nay tôi sẽ dẫn người tới diệt nhà họ Tôn!”
Tôn Húc bị đạp bay ngẩn người.
Một lúc lâu sau ông ta mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng quỳ dưới chân Long Đằng cầu xin: “Tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi! Xin ông cho nhà họ Tôn một cơ hội!”
“Tôi đồng ý bồi thường. Tôi sẽ bồi thường cậu Thanh hai mươi tỷ, ba mươi tỷ cũng được! Chỉ cần ông cho nhà họ Tôn tồn tại”.
Tôn Húc thật sự hoảng hồn. Bồi thường không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị đuổi khỏi Yến Đô.
Nếu bị đuổi đi, nhà họ Tôn sẽ phải diệt vong.
“Cậu còn dám nói thêm một câu, tôi thiến cậu đấy!”
Long Đằng lườm ông ta, mặt đằng đằng sát khí.
Tôn Húc bị ánh mắt đáng sợ của lão ta dọa cho im bặt.
Long Đằng nói muốn diệt nhà họ Tôn, nhà họ Tôn thật sự không còn đường sống.
Mấy gia tộc khác đều kinh hãi không dám nói xấu Dương Thanh, sợ bị Long Đằng chèn ép.
“Được rồi, sáu gia tộc còn lại đều phải bồi thường cho em trai tôi mười tỷ trước khi mặt trời lặn. Nếu không đêm nay tôi sẽ dẫn người tới tiêu diệt gia tộc các người!”
Long Đằng uy hiếp nhìn các gia tộc khác.
“Ông chủ Long, mười tỷ nhiều quá thì phải?”