“Muốn động đến cậu Thanh phải bước qua xác Hồng Hưng tôi!”
Nhà họ Trần và nhà họ Hồng vốn là một trong các gia tộc mạnh nhất phía dưới tám gia tộc đứng đầu. Bọn họ liên thủ tạo ra áp lực không nhỏ.
Nhưng mấy gia tộc kém xa bảy gia tộc bên phe Long Đằng liên thủ lại dọa bảy gia tộc bọn họ sợ hãi.
“Ông chủ Long thấy chưa? Đây chính là các gia tộc ông muốn che chở đấy. Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ông, không ai chịu xông pha chiến đấu vì ông”.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Long Đằng: “Đám vô ơn này có đáng để ông đối đầu chúng tôi không?”
“Ông chủ Long đừng nghe nó châm ngòi ly gián!”
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh cố ý đấy. Nó ỷ có võ biết trong chúng tôi không có ai đánh lại được nên mới khiêu khích ông”.
“Không sai, cậu ta đang chia rẽ chúng ta. Ông chủ Long đừng mắc lừa!”
“Phải đó, ông chủ Long mau gọi cao thủ nhà họ Long tới đối phó cậu ta đi. Đừng mắc mưu cậu ta”.
Chủ của bảy gia tộc thi nhau thuyết phục.
Dương Thanh nói tiếp: “Ông chủ Long đã biết bọn họ đều là lũ vô ơn rồi chứ? Bọn họ luôn miệng bảo tôi với ông là kẻ địch, biết rõ hai cao thủ bảo vệ ông đều bị tôi đánh bại mà vẫn muốn ông gọi thêm người tới”.
“Chẳng phải là đang cố ý khiêu khích quan hệ giữa chúng ta sao?”
“Vừa rồi ông cũng đã thấy, hai cao thủ của ông không chịu nổi một đòn của tôi. Ông cũng là người luyện võ, chắc phải biết có gọi thêm bao nhiêu người tới cũng không ích gì”.
“Rõ ràng bọn họ đang cố ý lừa ông chủ Long đối phó tôi, sau đó mượn tay tôi tiêu diệt vài cao thủ nhà họ Long”.
“Bọn họ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chúng ta đều bị tổn thất mới liên thủ tấn công”.
“Vậy thì sau này Yến Đô sẽ không còn tôi và nhà họ Long nữa”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Đằng ngày càng tức giận.
Đám người Vũ Văn Bân hốt hoảng sốt ruột.
Ai cũng biết Dương Thanh đang cố tình châm ngòi ly gián, nhưng nghe anh phân tích y như thật vậy.
Bởi vì đúng là có khả năng này.
“Ông chủ Long đừng nghe thằng ranh kia nói nhăng nói cuội! Cậu ta đang cố tình chia rẽ chúng ta đấy!”
Thấy Long Đằng nổi giận, Tôn Húc vội vàng lên tiếng.
“Ông chủ Tôn nghĩ tôi đang chia rẽ các người, sao các ông không đấu với tôi trước?”
Dương Thanh khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nói.
Sắc mặt Tôn Húc cứng đờ. Ông ta muốn thuyết phục Long Đằng giết Dương Thanh, không ngờ anh lại chủ động đề nghị ông ta lên trước.
Cả Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch đều bị Dương Thanh dễ dàng đánh bại. Nhà họ Tôn còn ai có thể đánh lại anh?
“Sao hả? Ông chủ Tôn sợ à?”
Dương Thanh bật cười nói: “Vừa nãy chính ông đã nói chúng tôi chỉ là một đám ô hợp. Nhà họ Tôn không dám động vào đám ô hợp này thì là cái gì?”
Tôn Húc liên tục phản bội khiến Dương Thanh muốn giết ông ta.
“Tôi thấy cậu ta nói không sai. Nhà họ Tôn các cậu lên trước đi”.
Bấy giờ Long Đằng cũng lên tiếng.
Tôn Húc bất lực nói: “Ông chủ Long, không phải tôi không muốn ra tay mà nhà họ Tôn thực sự không phải đối thủ của cậu ta!”
“Chỉ người nhà họ Long mới đánh lại được Dương Thanh!”
“Bốp!”
Long Đằng tát mạnh vào mặt Tôn Húc, giận dữ hét lên: “Cậu muốn nhà họ Long làm kẻ chết thay hả?”
“Tôi nói cho cậu biết nhà họ Tôn không chịu ra tay thì đừng trách!”
Long Đằng hung dữ nói.
Tôn Húc sắp khóc đến nơi. Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, dù là Long Đằng hay Dương Thanh, ông ta đều không đắc tội nổi.
“Ông chủ Long, nhà họ Tôn thật sự đánh không lại. Xin ông tha cho chúng tôi, phái cao thủ nhà họ Long tới đi!”