Trần Thái Nhật vừa dứt lời, những sợi tóc đỏ của Hà Cuồng như mất tinh thần mà xẹp xuống, đôi mắt trừng lớn, sợ hãi liên tục lắc đầu.
Khuôn mặt đầy thịt của Kim Man lộ vẻ khó tin.
“Mày… Mày là ai? Quạ đen đường đường là cao thủ hạng năm, hơn nữa có sở trường là khinh công, sao mày lại biết?”
Trần Thái Nhật ngước đầu lên nói: “Anh thừa lời quá đấy, sao nào… muốn đấu với tôi ư?”
Cùng với giọng nói điềm tĩnh, khí thế như rồng phá vỡ Cửu Châu ngút trời.
Những cây thông xung quanh bỗng như bị gió thổi không đứng vững.
Kim Man đột nhiên có cảm giác một luồng áp lực ép người khó tả xông đến, thân hình to lớn không chống đỡ được lùi về sau một bước.
Rầm!
Trần Thái Nhật tiến đến một bước.
Kim Man lùi về sau một bước. Mặc dù là tháng chạp lạnh giá nhưng cổ và mặt của hắn đều ướt đẫm mồ hôi, khóe miệng khẽ giật, ánh mắt dần hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Không… không đánh nữa!”
Cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực này, Kim Man vội vã lớn giọng hét lên.
Trần Thái Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh gọi hai cô gái rồi xoay người rời đi. Hà Cuồng cũng biến thành bộ dạng yếu ớt đi theo phía sau, không dám nói lớn tiếng.
Mọi người ở hiện trường đều chấn động bởi khí thế của Trần Thái Nhật. Cho đến khi mấy người rời đi, hiện trường vẫn rơi vào trạng thái yên lặng trong suốt một phút.
Đợi lúc mọi người hoàn hồn lại thì lập tức nổ tung chẳng khác gì nồi nước sôi.
“Anh có cảm nhận được không? Vừa nãy tôi lại không thể cử động được!”
“Rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Cũng là võ sĩ sao? Khí thế phóng ra ngoài có thể như thế thì có thể là hạng mấy nhỉ?”
“Quạ đen đó là cao thủ hạng năm! Vậy mà lại bị anh ta đạp xuống từ trên không trung”.
“Lẽ nào là cao thủ hạng tám?”
“Vãi! Tôi chưa từng thấy võ sĩ có cấp bậc cao như vậy”.
“Anh ta cũng đến để tham gia hội đấu võ thuật thế giới sao? Xem ra thực lực này sẽ vào đến trận chung kết”.
Mọi người đều ồn ào suy đoán thân phận của Trần Thái Nhật.
Mà lúc này Kim Man đứng ở đó, mặt ướt đẫm mồ hôi chưa khô, nhưng lòng lại càng chấn động hơn.
“Người này… lẽ nào là trưởng lão mới của liên đoàn võ thuật à?”
…
Mấy người Trần Thái Nhật một đường du ngoạn núi non sông nước, tận hưởng phong cảnh mùa đông của núi Đại Thất, tuyết đầu mùa vừa tan, sắc xanh của rừng thông vẫn còn vương vấn chút màu trắng của tuyết.
Boong!
Một tiếng chuông vang lên, chùa Đại Lâm Tự đã ở ngay trước mắt.
Là một ngôi chùa có hàng ngàn năm tuổi, cửa Phật thanh tịnh. Chùa Đại Lâm Tự không chỉ là cội nguồn của Phật giáo mà các nhà sư của chùa Đại Lâm Tự cũng được nhiều người biết đến nhất.
Trong liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, chùa Đại Lâm Tự có lịch sử lâu đời, các môn võ thuật được kế thừa, độc nhất vô nhị. Trụ trì các đời của chùa Đại Lâm Tự đều là các trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ.
Đây không phải dựa vào danh tiếng mà là thực lực.
Tường xanh ngói đỏ, chùa Đại Lâm Tự đã gần ngay trước mắt, bây giờ sáu vị trưởng lão khác của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ cũng tạm thời ở trong chùa.
Anh phải đưa tận tay thư giới thiệu của Dương Vệ Đông cho họ mới được.
Trước cổng chùa Đại Lâm Tự có một vị hòa thượng mặc đồ màu xanh hơn hai mươi tuổi đang đứng đón họ.
“Các vị đến tham gia tuyển chọn sao?”
Trần Thái Nhật dẫn đầu lắc đầu. nói: “Tôi có một bức thư giới thiệu của gia chủ nhà họ Dương ở Trung Châu, trước tiên phải đưa cho hội trưởng lão liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, không biết bây giờ có tiện không?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ sau đó mới chậm rãi lắc đầu.
Hà Cuồng ở bên cạnh nói: “Cái gì? Tiểu hòa thượng, cậu không hiểu đại ca tôi nói gì sao? Chúng tôi muốn vào trong gặp trưởng lão liên đoàn võ thuật”.
Công phu dưỡng khí của hòa thượng mặc đồ màu xanh rất tốt, vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Anh này, hôm nay là ngày tuyển chọn đầu tiên của hội đấu võ thuật thế giới. Để phòng ngừa có người đục nước béo cò vào chùa đăng ký tham gia nên bất kể là ai cũng phải vượt qua ba cửa ải ở ngoài cổng chùa mới được vào”.
“Chỉ cần vượt qua ba ải là đã có thể vào chùa, đến lúc đó dĩ nhiên tôi sẽ cho anh vào. Anh thấy như vậy được không?”
Trần Thái Nhật nhướng mày có vẻ khá thích thú.
Để đảm bảo tuyệt đối thực lực của những người đến tham gia, liên đoàn võ thuật đã thiết lập các cửa ải từ khi bước vào cổng chùa, rất nghiêm ngặt.
“Vậy hòa thượng nói xem ba ải đó thế nào?”
Hòa thượng mặc đồ màu xanh giơ một ngón tay ra: “Ải thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần có thể nhấc đĩa mài đá khoảng bốn trăm kilogram trên mặt đất này lên đỉnh đầu trong vòng ba giây là được”.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy ở khoảng đất trống ngoài cổng chùa có một đĩa mài đá trông khá cũ, không ít võ sĩ tham gia đang khảo hạch ở đó.
Cửa ải đầu tiên này là cấp độ cơ bản, mục đích là để tống khứ hết những người không đạt được sơ cấp.
Hễ là võ sĩ sơ cấp thì thể lực, sức mạnh phải hơn người bình thường. Tóm lại, có thể nâng một vật nặng bốn trăm kilogram có lẽ hơi mất sức nhưng cũng không phải là khó.
Trần Thái Nhật khẽ cười: “Vậy được, thử đi. Hà Cuồng, anh trước đi”.
Hà Cuồng vui mừng, háo hức đi đến chỗ đó.
“Tránh ra hết đi! Ông nội Hà Cuồng tôi đến thử đây!”
Lúc này, không ít võ sĩ đều đang thay phiên nhau thử sức ở trước đĩa mài đá bên phải, cửa ải cơ bản này cũng không có ai tranh với hắn. Nhưng tính cách khoác lác của hắn đã chọc vào không ít người.
“Xì, nâng có một đĩa mài đá thôi mà cũng giả vờ cho được, ai mà chẳng phải là võ sĩ sơ cấp chứ!”
“Phải đó, làm như mình thắng rồi không bằng, lên sàn đấu còn chẳng biết bị ai đánh cho khóc lóc gọi bố gọi mẹ”.
“Có bản lĩnh thì thử nâng hai cái xem nào!”
Hà Cuồng chuyên tâm hoàn thành việc này nên hoàn toàn không để ý đến những lời bàn luận của các võ sĩ đó.
Hắn bước tới, khinh thường nhìn đĩa mài đá lớn trên mặt đất.
Một tay cầm đĩa mài đá.
“Lên!”
Hừ!
Đĩa mài đá bị Hà Cuồng nâng lên như nâng một quả tạ rồi đưa lên đỉnh đầu, còn ra oai lắc qua lắc lại vài cái.
Ngay lập tức, các võ sĩ xung quanh đều bày ra vẻ mặt không giống nhau.
“Vãi… Người này cũng có bản lĩnh nhỉ”.
“Ít nhất cũng trên hạng ba đấy!”
“Nhìn quả đầu tóc đỏ của hắn vậy mà không ngờ sức lực lại lớn như vậy”.
“Sức lực lớn, đi gánh phân được đấy, giả vờ…”
“Tóc đỏ nhìn cũng thú vị đấy, không chừng có thể đi đến vòng tứ kết”.
Hà Cuồng cười hê hê, sau đó vững vàng đặt đĩa mài đá xuống đất, tạo ra âm thanh rúng động.
Hòa thượng mặc đồ màu xanh gật đầu: “Người tiếp theo”.
Trần Thái Nhật nói với Phùng Linh Nguyệt: “Cô thử không?”
Phùng Linh Nguyệt lắc đầu: “Võ công của cô Genko bị phong bế, lát nữa không vào được. Tôi không thử sức đâu, lát nữa ở bên ngoài với cô ấy”.
Nghĩ lại cũng phải nên Trần Thái Nhật gật đầu rồi tự mình bước lên trước.
Thay vì ra oai như Hà Cuồng, Trần Thái Nhật thản nhiên đứng xếp hàng phía sau, cẩn thận quan sát các võ sĩ đằng trước từng người thay nhau lên thử sức.
Đa số đều là võ sĩ mới vào sơ cấp không lâu, hai tay dùng sức, mặt đỏ bừng mới có thể nhấc đĩa mài đá lên đỉnh đầu được.
Thế mà thật sự có người đục nước béo cò!
Có người hoàn toàn không nhấc nổi đĩa mài đá lên, có người nhấc lên đến nửa thì không còn sức, suýt nữa bị đĩa mài đá đập vào chân.
Trần Thái Nhật đứng quan sát nhưng không nói gì.
Cũng có… cao thủ.
Người có thể nâng đĩa mài đá bằng một tay giống Hà Cuồng có gần hai mươi người!
Hơn nữa trong đó có vài người rõ ràng chưa dùng hết sức lực.
Có một cô gái mặc áo bông màu trắng, đội mũ chuột Mickey, ăn mặc khá giống sinh viên vậy mà cũng đến tham gia hội đấu võ thuật.
Cô ta khẽ dùng sức, nhấc đĩa mài lên bằng hai tay khiến một đám đàn ông độc thân xung quanh điên cuồng nịnh hót, nhân cơ hội bắt chuyện.
Nhưng Trần Thái Nhật nhìn ra chút sơ hở, cô gái này vẫn còn giữ lại chút sức lực!
Thế nhưng anh cũng không vạch trần, dù sao vẫn chưa khai chiến nên mấy võ sĩ muốn chiến thắng ẩn giấu chút thực lực của mình là chuyện rất bình thường.
Cuối cùng cũng đến lượt Trần Thái Nhật.
Hà Cuồng khua chân múa tay lớn giọng hét lên: “Đại ca cố lên, lợi hại lắm!”
Khóe mắt Trần Thái Nhật khẽ giật, chỉ muốn đá hắn một phát.
Mọi người cũng bị tiếng hét thu hút nhìn sang Trần Thái Nhật, trong đó có cô gái ăn mặc rất dễ thương lúc nãy.
Trần Thái Nhật không ra vẻ gì cả, lặng lẽ đi đến trước đĩa mài đá, nhìn đĩa mài đá gần bốn trăm kilogram trước mặt.
Hai tay anh đút vào túi.
Hơi giơ ngón chân phải về phía trước.
Ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng thì mấy ngón chân của anh đã đặt dưới đá mài khẽ nhấc lên!
Vù!
Một cơn gió thoảng qua, đá mài khổng lồ bay lên không trung.
Một lúc sau, một bóng đen khổng lồ rơi xuống như thể sắp đập Trần Thái Nhật thành bánh nhân thịt.
Ngay lúc này, Trần Thái Nhật làm một động tác mà mọi người đều không ngờ đến.
Ngón trỏ tay phải của anh hơi duỗi ra.
Bộp!
Một âm thanh va chạm rất khẽ như tiếng chạm khẽ của kim loại.
Đĩa mài đá gần bốn trăm kilogram dựng đứng ngay trên đầu ngón tay đang vươn ra của Trần Thái Nhật như một con quay!