Trần Thái Nhật nhất thời không kịp phản ứng.
Vợ của Phó Vân Đào?
Cô ta đến tìm mình làm gì?
Chẳng lẽ là báo thù cho chồng sao?
Đúng lúc này, Dương Hồng ở bên cạnh dường như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Thái Nhật, khẽ nói.
“Cậu Trần, ban nãy Phó Vân Đào nói muốn nhận cậu làm ông nội, làm bố, hình như còn nói thêm một chuyện...”
Trần Thái Nhật cố gắng nhớ lại.
Chết tiệt!
Hình như ông ta nói muốn tặng vợ ông ta cho mình!
Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Thái Nhật vội vàng nhìn qua bên cạnh.
Phùng Linh Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng móng tay lại bấm sâu vào lòng bàn tay, như thể có cảm xúc nào đó đang chực dâng trào.
Trần Thái Nhật nhanh chóng nói với người đến báo tin.
“Bảo cô ta về đi, tôi bận lắm, không gặp”.
Còn chưa dứt lời liền thấy bóng dáng một người từ ngoài sảnh đi vào.
“Anh Trần, anh thật sự rất bận à?”
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, một người phụ nữ với mái tóc búi cao, vẻ mặt kính cẩn, chậm rãi bước đến, giữa hai chân mày mang theo nét sầu muộn.
Nếu nói, cô gái hơn hai mươi tuổi, lực sát thương lớn nhất chính là sự trẻ trung, thuần khiết.
Vậy thì phụ nữ ngoài ba mươi, vũ khí tuyệt nhất là sự dịu dàng.
Vẻ ngoài của người phụ nữ này, vừa nhìn đã thấy là dịu dàng như nước, sự xinh đẹp xen lẫn khoan thai.
Đôi mắt sâu, nét mặt kính cẩn, gương mặt trái xoan mang theo phong tình, không quá cao nhưng thân hình rất đẹp, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật có chút điềm đạm, đáng thương.
Trần Thái Nhật nhíu mày hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Người phụ nữ khẽ cúi chào, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi là Tiêu Mai, là vợ thứ mười chưa cưới về của Phó Vân Đào, ông ta đã dẫn người chạy về Nam Hồ rồi, bảo tôi qua đây đi theo anh Trần”.
Vợ thứ mười?
Còn chưa cưới?
Trong lòng Trần Thái Nhật không khỏi khinh thường Phó Vân Đào là kẻ thô tục, thấp hèn.
Tên háo sắc này thật đúng là bị dọa sợ rồi, đến cả vợ cũng bỏ lại, ông ta lo sợ Trần Thái Nhật sẽ đuổi cùng giết tận.
“Tôi không giết Phó Vân Đào, cũng không còn chuyện của cô nữa, cô có thể về Nam Hồ rồi”.
Nói đến đây, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Tiêu Mai chợt hiện lên nét bi thương, hai hàng nước mắt trong suốt lẳng lặng rơi xuống, quỳ gối trước mặt Trần Thái Nhật.
“Cô làm gì vậy?”
Giọng nói của Tiêu Mai mang theo sự quyết liệt, bật khóc.
“Năm hai mươi lăm tuổi, tôi bị người nhà vứt bỏ, để đuổi tôi ra khỏi nhà, họ dùng danh nghĩa kết thông gia với nhà họ Phó, ai ngờ đến Nam Hồ, tôi bị nhốt trong biệt thự, trừ cô giúp việc ra, ngay cả Phó Vân Đào, tôi cũng chưa từng gặp mặt!”
“Tôi sống cuộc sống cầm tù ấy đằng đẵng năm năm trời, Phó Vân Đào từ trước tới giờ chưa từng chạm vào tôi. Tôi thực sự không muốn quay lại cái lồng giam đó nữa, nếu anh Trần không chịu thu nhận tôi, tôi thà chết còn hơn!”
Nói xong, hai vai Tiêu Mai run rẩy, khóc thành tiếng.
Trần Thái Nhật cũng cạn lời.
Tiêu Mai này có vẻ ngoài khá xinh đẹp thanh tú, e là Phó Vân Đào có điều gì kiêng dè mới không dám đụng đến.
Đầu tiên là bị gia đình bắt gả cho người khác, sự thật là bị đuổi khỏi nhà.
Về sau lại bị Phó Vân Đào giam cầm, sống cuộc sống cách biệt với xã hội suốt năm năm.
Lần này bị Phó Vân Đào vứt bỏ, ngược lại xem như được giải thoát.
Lúc này, Phùng Linh Nguyệt không nhịn nổi nữa, có lẽ không nhìn nổi chuyện một người phụ nữ bị xem như hàng hóa gửi qua gửi lại, cô ấy bước lên phía trước an ủi Tiêu Mai mấy câu, rồi quay lại nhìn Trần Thái Nhật.
“Ông chủ, hay là chúng ta cứ để chị Tiêu Mai về An Thành trước đã, để chị ấy phục vụ bà Thẩm thì sao?”
Trần Thái Nhật suy nghĩ, nhà họ Thẩm rộng như vậy, diện tích hàng ngàn mét vuông, bà Thẩm có một mình cũng khó mà xoay sở được.
“Cũng được, Tiêu Mai, sau này cô đi theo tôi, hai ngày nữa tôi về An Thành, cô đi cùng tôi về nhà chăm sóc mẹ tôi cho tốt”.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh Trần, chỉ cần có thể trải qua một cuộc sống bình thường thì bảo tôi làm gì cũng được”, Tiêu Mai vội dùng tay lau sạch nước mắt, xúc động nói lời cảm ơn với Trần Thái Nhật.
Tiêu Mai cảm thấy có lối thoát, ánh mắt hiện lên tia hy vọng, dáng vẻ dịu dàng ban đầu như nhiều thêm và phần quyến rũ của tiểu thư khuê các.
...
Chuyện này xem như đã được giải quyết, Dương Vệ Đông lùi lại vài bước, mời Trần Thái Nhật đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn Dương Thị bàn chuyện riêng.
Trong phòng, ngoại trừ Dương Vệ Đông - gia chủ nhà họ Dương, người đứng đầu tỉnh Trung Châu, thì chỉ có Dương Hồng là con cháu nhà họ Dương.
Trần Thái Nhật ngồi ở ghế sofa lớn, Dương Vệ Đông nhìn chàng trai trẻ trước mặt, bỗng nhiên hơi kích động, gập người chín mươi độ, cung kính cúi chào.
“Gia chủ Dương, ông đây là...”
Dương Vệ Đông đứng thẳng người lên, khuôn mặt chợt như trẻ ra mười tuổi, nét sầu muộn vốn có cũng phai nhạt đi nhiều.
“Cậu Trần, đều là người con của mảnh đất Trung Châu, tôi có lời tâm huyết phải nói. Cây cao đón gió lớn, hơn nửa năm nay, nhà họ Dương, thật sự rất khó khăn...”
“Ba tỉnh bao vây tấn công, cho dù ở Trung Châu chúng tôi như mặt trời ban ngày, cũng lực bất tòng tâm. Thật không ngờ, không ngờ... Tiểu Hồng lại có thể mời cậu đến đây, đúng là được thần tiên cứu giúp!”
Dương Hồng ở bên cạnh cũng vô cùng phấn khích, Trần Thái Nhật thẳng tay đánh Phó Vân Đào trọng thương, hơn nữa còn khiến ông ta không thể ngóc đầu lên nổi trong giới siêu giàu có của năm tỉnh.
Đối với Dương Hồng mà nói, đây là báo được thù lớn!
Vẻ mặt Dương Vệ Đông chân thành, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật đầy cảm kích.
“Cậu Trần, đại ân nhất định phải báo đáp, nhà họ Dương chúng tôi dẫu sao cũng là gia đình giàu nhất Trung Châu, tuyệt đối không vô duyên vô cớ nhận ân huệ từ người khác! Đây là tấm thẻ có một tỷ tệ, coi như chút lòng thành”.
“Gia chủ Dương, tôi không thiếu tiền”.
Đối phương sững sờ, như chợt hiểu ra điều gì, vội gật đầu.
“Phải phải, đưa tiền thì hơi thô tục, như này đi, nhà họ Dương chúng tôi cất giữ hai bức tranh của thầy Thất Bách Thạch, rất có giá trị sưu tầm, tôi liền dứt khoát tặng...”
“Tôi cũng không thiếu tác phẩm nghệ thuật, một hai trăm bức cũng có”.
Dương Vệ Đông lại ngây người.
Dương Hồng đứng sau gia chủ, sắc mặt xanh mét, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.
Sao tình cảnh này lại quen thuộc tới vậy...
Trần Thái Nhật cũng đang tự hỏi, nhà họ Dương đúng là huyết thống lưu truyền mà, đến cả phong tục tặng quà cũng y chang, liên miên không dứt.
Nghĩ một lát, Trần Thái Nhật đi thẳng vào vấn đề.
“Gia chủ Dương, thật ra lần này tôi đến thành phố Minh Dương, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là muốn nhờ cậy vào nhân lực và tài nguyên của nhà họ Dương”.
Dương Vệ Đông nghiêm túc hỏi: “Cậu Trần là đang chuẩn bị...?”
“An Thành chúng tôi, sớm muộn cũng sẽ trở thành một trong những thành phố lớn mạnh nhất cả nước, muốn mở rộng kinh doanh ở tỉnh, thời điểm ban đầu, kinh nghiệm không đủ, mong nhà họ Dương có thể dẫn dắt chúng tôi”.
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Vệ Đông hơi hoài nghi, liền nhắc nhở.
“Ý của cậu Trần, chẳng lẽ là muốn thu mua cổ phần sản nghiệp của nhà họ Dương tôi?”
Trần Thái Nhật lắc đầu, từ tốn nói.
“Không phải vậy, một tỉnh lớn thế này, chuyện làm ăn buôn bán, một nhà các ông cũng không làm nổi, đối với thị phần và ngành nghề khác, nhân tài dưới trướng tôi sẽ cạnh tranh công bằng, điều còn thiếu chính là một con đường để tiến vào”.
Dương Vệ Đông suy nghĩ chốc lát, sau đó khẽ gật đầu.
Nếu nói một nhà có thể thâu tóm toàn bộ thị trường kinh doanh, buôn bán của một thành phố, thậm chí là cả một tỉnh, đó là mơ ước viển vông, Trần Thái Nhật chẳng qua chỉ muốn có cơ hội cạnh tranh mà thôi.
“Cậu Trần yên tâm, hoàn toàn không có vấn đề gì, đồng nghiệp của An Thành muốn tìm người, làm việc, mua đất, đăng ký công ty, mua nhà, đều có thể liên hệ trực tiếp với Dương Hồng, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện thuận lợi nhất có thể”.
Nói xong, Dương Vệ Đông lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp cá nhân.
“Cậu Trần, đây là danh thiếp cá nhân của tôi, nếu có việc gì cần, có thể gọi điện cho tôi! Ngoài ra, phía sau có mấy món quà nhỏ, tôi sẽ bảo Dương Hồng lập tức gửi cho cậu”.
Trần Thái Nhật khẽ gật đầu, nhếch môi.
Thói quen thừa nước đục thả câu này của nhà họ Dương đúng là di truyền.
...
Sau khi ra khỏi văn phòng, Trần Thái Nhật đi thẳng đến sảnh lớn, nơi tập trung đám tinh anh của An Thành, công bố quyết định của nhà họ Dương.
Điều này tương đương với việc chính thức tiến hành kế hoạch tiến quân vào thành phố Minh Dương của những gia đình giàu có tại An Thành.
Con đường trở thành thế lực giàu nhất của Trung Châu mở ra, những người ở đây đều là kẻ thông minh, phần sau đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân, nếu chuyện buôn bán làm không tốt, vậy thì cứ an phận ở An Thành, đừng bước ra ngoài.
Gia chủ ba nhà gồm nhà họ Vi, nhà họ Hà và nhà họ Chu, vẻ mặt bừng bừng, cùng nhau bàn bạc bước chuẩn bị tiến quân vào thị trường, tiếng tranh luận vang vọng khắp sảnh lớn.
Những người ưu tú khác cũng dựa theo chỉ dẫn phân công của Trần Thái Nhật, đi tìm kiếm cơ hội ở các hiệp hội doanh nghiệp.
An Thành đã vươn cánh tay đến trung tâm của tỉnh Trung Châu, chỉ chờ tích lũy đủ.
Tiêu Mai và Phùng Linh Nguyệt theo sát Trần Thái Nhật, một bước không rời.
Phùng Linh Nguyệt ngoan ngoãn hỏi: “Ông chủ, tiếp theo chúng ta làm gì, khi nào sẽ về An Thành?”
Trần Thái Nhật khẽ lắc đầu: “Chưa cần quay về vội, nhà họ Thẩm chúng ta cũng cần có căn cứ ở An Thành, hai người cùng tôi đi xem thử, dạo quanh mấy tòa văn phòng, chọn một nơi tốt”.
Đúng lúc này, Dương Hồng tươi cười từ bên cạnh đi tới, trên tay cầm một cái hộp.
“Cậu Trần, gia chủ bảo tôi tặng cậu vài món quà nhỏ, đây là một trong số đó, cậu nhận lấy trước đi”.
Vừa mở hộp ra nhìn, bên trong lại là một chiếc chìa khóa xe.
Nhìn theo hướng Dương Hồng chỉ, Trần Thái Nhật liếc mắt ra ngoài.
Ngoài cửa tòa nhà trụ sở của tập đoàn Dương Thị, một chiếc xe thể thao hình giọt nước đang đậu ở đó.
Kính xe đen bóng, thân xe thon dài, mũi xe hình tổ ong, bốn bánh cao ngang người, tràn đầy uy lực.
Bugatti veyron, bốn mươi bảy triệu tệ một chiếc!
Tiêu Mai đứng sau Trần Thái Nhật, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Biển số xe khá đẹp”.
Ừ, khá đẹp.
Trung A66666...
- -------------------