Trần Thái Nhật và người nhà họ Thẩm trở về căn nhà cũ.
Ngôi nhà cấp bốn bằng gạch bình thường, có một cái sân nhỏ, tuy không phải nhà cao cửa rộng, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ.
Ngôi nhà này do tổ tiên nhà họ Thẩm để lại, vị trí rất tốt, giao thông thuận tiện.
Bởi vì Thẩm Đông là con trưởng nhà họ Thẩm, theo quy định của An Thành, ông được kế thừa ngôi nhà tổ này.
Nhưng Thẩm Mai và Thẩm Vĩ luôn tỏ vẻ bất bình, bao nhiêu năm nay cứ làm ầm lên đòi đứng tên cùng.
Cả nhà bố mẹ nuôi đều là những người yêu cuộc sống, trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, còn trồng cả một cây thạch lựu đã được hơn mười năm.
Trở về đây, Trần Thái Nhật có cảm giác như về nhà, gợi lên những ký ức thuở niên thiếu vui vẻ.
Trong phòng khách, bố mẹ nuôi và em gái đều ngồi trên sofa, im lặng không nói gì, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, giờ lại thêm lo lắng và sợ hãi.
Mấy người họ hàng nhà họ Thẩm cùng đến bữa tiệc chỉ còn hai người vẫn ngồi đây.
Bà bác Thẩm Mai và ông chú Thẩm Vĩ là chị em ruột của Thẩm Đông.
Những người khác đều là họ hàng vớ vẩn, vốn tưởng rằng cùng đến nhà họ Lôi dự tiệc thì sẽ được hời, lấy được lòng nhà họ Lôi.
Nhưng Trần Thái Nhật lại thẳng tay vả mặt nhà họ Lôi, bọn họ sợ bị nhà họ Lôi trả thù, bây giờ như chuột thấy mèo, chỉ mong tránh thật xa nhà họ Thẩm, nên ai cũng chạy mất tăm.
Thẩm Đông rít một hơi thuốc, vẻ mặt sợ hãi.
Vừa rồi ở nhà họ Lôi, Trần Thái Nhật ra mặt, nói nhà họ Thẩm đang xuống dốc sẽ trở thành gia tộc giàu có đứng đầu An Thành.
Bây giờ về đến nhà, nhìn căn nhà không đến một trăm mét vuông, cùng với lác đác mấy người trong phòng, ông cảm thấy vô cùng khó tin.
Mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh cũng không quan tâm đến nhà họ Lôi lắm, mà quan tâm đến cô gái ngồi bên cạnh Trần Thái Nhật, đang ngó nghiêng xung quanh.
“Tiểu Nhật, cô gái này là…”
“Tề Vũ, cũng coi như đồng nghiệp của con”, Trần Thái Nhật chỉ giới thiệu đơn giản.
“Cháu chào cô chú”, Tề Vũ có vóc dáng nóng bỏng hiếm khi tỏ vẻ ngoan hiền, cất tiếng chào hỏi.
Khuôn mặt hai ông bà đều nở nụ cười như lần đầu gặp con dâu, chắc chắn lại hiểu lầm rồi.
Nhưng Trần Thái Nhật cũng không buồn giải thích.
Còn Thẩm Mộng Hàm ngồi phía đối diện lại nhìn Tề Vũ, cắn môi, ánh mắt rất phức tạp.
Thẩm Mai và Thẩm Vĩ nhìn nhau một cái, hắng giọng.
“Khụ khụ, cậu Đông này, chị không muốn nói cậu đâu, nhưng bây giờ nhà họ Thẩm xui tận mạng rồi, tất cả là tại Thái Nhật quá lỗ mãng! Đắc tội nhà họ Lôi, sau này chúng ta sống kiểu gì đây?”
Thẩm Đông cũng gật đầu.
“Nhưng mà… Thái Nhật có bản lĩnh như vậy, chắc chắn nhà họ Lôi không dám bắt nạt chúng ta nữa đâu”.
Thẩm Mai bật cười, liếc mắt nhìn Trần Thái Nhật đầy khinh bỉ.
“Hừ, chỉ biết đánh đấm thì ích gì, cho dù từng làm lính thì bây giờ cũng xuất ngũ rồi. Con người dù gì cũng phải ăn, phải kiếm tiền!”
“Vốn dĩ nhà họ Lôi đã đồng ý sẽ cho chị một công việc, sau đó sắp xếp cho Tiểu Vĩ đến Lôi Thị làm quản lý. Bây giờ thì hay rồi, xôi hỏng bỏng không cả! Tất cả là tại thằng con nuôi vô tích sự của cậu ấy!”
Thẩm Mộng Hàm ở bên cạnh nghe mà nổi giận, chen miệng nói.
“Bác! Sao bác có thể nói như vậy được? Nếu không nhờ anh cháu thì cháu đã bị ép phải lấy chồng rồi!”
“Phụ nữ vốn phải lấy chồng chứ! Không nhân lúc trẻ trung xinh đẹp mồi chài mấy cậu chủ nhà giàu, chờ qua tuổi hai mươi sáu thì chẳng còn đáng giá đâu, bán cũng không bán nổi, cháu có hiểu không?”
Trần Thái Nhật ở bên cạnh thản nhiên nói.
“Em tôi muốn lấy ai, muốn lấy lúc nào, cho dù là bà cũng không quyết được”.
Thẩm Mai vừa nghe vậy thì nổi điên.
“Thằng nhãi này, ăn nói với bề trên kiểu gì đấy? Tôi nói cho cậu biết, tất cả là tại cậu! Nếu tôi với chú cậu mà được đi làm ở Lôi Thị, mỗi năm ít nhất cũng kiếm được hơn một trăm nghìn tệ! Đây chính là tổn thất!”
“Thế bà muốn sao nào?”, Trần Thái Nhật cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của bà ta.
Thẩm Mai ra vẻ uất ức.
“Tôi còn muốn sao nữa? Cậu đắc tội với nhà họ Lôi, gần như cắt đứt nguồn kinh tế của tôi và chú cậu, nhà các cậu phải gánh chịu tổn thất này”.
Hai vợ chồng Thẩm Đông và Ngô Ngọc Vinh nghe thấy thế thì sững sờ.
Vẻ mặt Ngô Ngọc Vinh không dám tin.
“Kìa chị, chị làm vậy cũng hơi quá đáng đấy! Lúc nhà họ Lôi đến ép cưới, thì chị vội vàng muốn gả, bây giờ không cưới nữa thì chị lại lật mặt, chị coi Mộng Hàm nhà bọn tôi là cái gì?”
Thẩm Vĩ ở bên cạnh, cũng tỏ vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Chị dâu, sao chị coi bọn tôi như người ngoài thế? Cháu gái tôi lấy chồng là chuyện vui, kiếm được tiền lại còn với được nhà giàu như nhà họ Lôi thì chẳng tốt à?”
“Hôm qua tôi mới đến kho hàng của tập đoàn Lôi Thị làm việc, đã ứng trước mười nghìn tệ, bây giờ chị đắc tội nhà họ Lôi thì số tiền này phải tính sao? Chẳng lẽ bảo tôi trả lại chắc?”
Thẩm Mai cũng tiếp lời hùa theo: “Phải đấy, tôi còn lấy danh nghĩa là họ hàng của nhà họ Lôi, lấy bộ quần áo hai mươi nghìn tệ ở trung tâm thương mại của bọn họ, cũng không thể bắt tôi trả lại chứ?”
“Các người… các người…”, Thẩm Đông tức phát điên, lồng ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới thở đều được.
Hai người này cáo mượn oai hùm, tưởng Thẩm Mộng Hàm chắc chắn sẽ trở thành cô chủ của nhà họ Lôi, còn chưa kết hôn đã đi lừa lọc khắp nơi để kiếm chác từ nhà họ Lôi, bây giờ ăn được rồi lại không muốn nhả ra.
Thảo nào lại nóng lòng muốn đẩy Thẩm Mộng Hàm xuống hố lửa như vậy.
Thẩm Đông cực kỳ tức giận, một tay ôm ngực.
“Sao các người có thể làm vậy chứ? Dù gì chúng ta cũng là họ hàng cơ mà!”
Thẩm Mai cười lạnh lùng nói.
“Họ hàng? Hừ, đắc tội nhà họ Lôi thì còn ai dám làm họ hàng với cậu? Tôi nói thẳng luôn, nhà cậu đưa tôi năm mươi nghìn tệ thì chúng tôi sẽ trả lại đồ, Mộng Hàm lấy ai thì tôi cũng mặc kệ!”
“Năm mươi nghìn tệ? Sao lại nhiều thế?”
“Số này bao gồm cả phí tổn thất về mặt tinh thần nữa! Vốn dĩ một năm tới chúng tôi sẽ làm việc ở Lôi Thị, bây giờ thất nghiệp rồi! Cậu có biết cú sốc này lớn đến mức nào không?”
Bố mẹ nuôi tỏ vẻ không dám tin, giờ mới nhìn rõ bộ mặt của những người gọi là “họ hàng” này.
Chẳng khác gì sói mắt trắng phú quý thì phải cùng chung, hoạn nạn còn đâm sau lưng.
Tống tiền một cách trắng trợn.
Trần Thái Nhật phất tay, ra hiệu bố mẹ đừng tức giận, rồi quay đầu nói với Thẩm Mai.
“Năm mươi nghìn tệ, hai nhà chúng ta coi như không ai nợ ai, sau này bà đừng tự xưng là có họ hàng với nhà chúng tôi, nếu không đừng trách tôi”.
Thẩm Vĩ vừa nghe có tiền thì vội vàng nói.
“Đương nhiên rồi, cậu đắc tội với nhà họ Lôi, chúng tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì, chỉ cần đưa tiền, viết giấy cam kết cũng được”.
Trần Thái Nhật nở nụ cười vô hại.
“Giấy cam kết? Chưa đủ đâu”.
Thẩm Mai và Thẩm Vĩ nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
“Thế cậu muốn thế nào?”
…
Trần Thái Nhật lập tức bảo Tề Vũ lấy thiết bị ghi hình ra, quay ngay tại chỗ, ký một bản hợp đồng.
Năm mươi nghìn tệ đổi lấy chữ ký xác nhận của Thẩm Mai và Thẩm Vĩ, tuyên bố cắt đứt quan hệ họ hàng với cả nhà Thẩm Đông.
Cũng từ bỏ quyền thừa kế căn nhà tổ của nhà họ Thẩm, dù gì nhà cấp bốn cũng không được giá ở An Thành.
Hai người nhìn nhau, lựa chọn năm mươi nghìn tệ.
Trong hợp đồng nói rõ, nếu hai người dùng danh nghĩa người nhà Thẩm Đông ra nói chuyện trong bất cứ trường hợp nào, hoặc động đến đồ của nhà họ Thẩm, bị phát hiện thì phải trả một triệu tiền bồi thường.
Thẩm Mai và Thẩm Vĩ vui vẻ ký hợp đồng.
Trong mắt bọn họ, nhà Thẩm Đông hiện giờ vì sự kích động của Trần Thái Nhật, chắc chắn sẽ bị nhà họ Lôi trù dập đến chết ở An Thành.
Trả lại đồ cho nhà họ Lôi, cắt đứt quan hệ với Thẩm Mộng Hàm, không đắc tội nhà họ Lôi, lại còn được năm mươi nghìn tệ, đúng là một mũi tên trúng nhiều đích.
Hai người thầm vui sướng trong lòng, ánh mắt nhìn Trần Thái Nhật chẳng khác gì đang nhìn một thằng ngốc.
Trần Thái Nhật thầm lắc đầu.
Hai người này có tầm nhìn quá hạn hẹp.
Có bàn tay anh, nhà tổ của nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ trở thành ngôi nhà có giá trị nhất của cả An Thành.
Đến lúc đó, sợ rằng năm mươi nghìn tệ chỉ có thể mua được một viên gạch của ngôi nhà này thôi.
Khiến bọn họ từ bỏ quyền thừa kế ngôi nhà mới là mục đích chính của hợp đồng này.
Mặt Thẩm Mai rất dày, chìa tay ra nói: “Đưa tiền đi, chúng tôi đi ngay đây”.
Trần Thái Nhật yên lặng móc một chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong túi quần ra, gọi cho số điện thoại ở mặt sau chiếc thẻ.
“Mang năm mươi nghìn tệ tiền xu đến ngay đây”.
Bố mẹ nuôi và em gái ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, Thẩm Mai cũng sững sờ.
“Cậu làm cái trò gì đấy? Ngân hàng nào bị thần kinh mà cầm năm mươi nghìn tệ tiền xu đến cho cậu chứ?”
“Phải đấy! Không có tiền thì đừng ra vẻ, cậu định kéo dài thời gian chứ gì?”, Thẩm Vĩ cũng mỉa mai.
Không đến năm phút, đột nhiên có tiếng phanh xe vang lên ở ngoài cổng.
Cộp cộp cộp.
Mấy nhân viên ngân hàng mặc đồng phục bước vào phòng.
“Cậu Trần, năm mươi nghìn tệ cậu cần đây”.
Nói xong, họ xách hai chiếc vali to vào, mỗi cái nặng ít nhất trăm cân.
Mở vali ra, từng đồng tiền xu xếp ngay ngắn thành hàng, tỏa ra ánh sáng lóa mắt!
Thẩm Vĩ nuốt nước bọt.
“Đây… đây đủ năm mươi nghìn chứ?”
Một nhân viên ngân hàng có vẻ là giám đốc, sắc mặt nghiêm túc, giơ thẻ công tác của mình ra.
Giám đốc khách hàng của Ngân hàng Quốc tế Hoa Quốc, chắc chắn là thật.
“Chào ông, cậu Trần Thái Nhật là khách VIP trọn đời của tất cả các ngân hàng ở Hoa Quốc, chiếc thẻ đen số một Hoa Quốc trong tay cậu ấy có thể chuyển khoản thấu chi không hạn mức và được vận chuyển tiền mặt vô điều kiện trong hạn mức năm mươi triệu”.
“Chúng tôi là ngân hàng lớn thuộc top mười của thế giới, sao có thể vì năm mươi nghìn đồng xu lẻ mà đắc tội khách hàng tôn quý được?”
Cả căn phòng yên lặng một giây…
“Anh nói gì cơ?”
Tất cả người nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Mai và Thẩm Vĩ, cùng kêu lên kinh ngạc.
Thấu chi không hạn mức là cái quái gì?
Lần đầu họ nghe nói ngân hàng còn có dịch vụ vận chuyển tiền mặt giúp người khác, còn trong hạn mức năm mươi triệu nữa?
Bình thường ai điên mà cầm năm mươi triệu tiền mặt chạy lung tung chứ?
Sắc mặt Trần Thái Nhật bình thản, đưa tay làm tư thế tiễn khách.
“Tự mà chuyển đi”.
- -------------------