Nhà họ Vi mời Trần Thái Nhật, lý do ngoài mặt là trưởng tộc Vi Giác Nghiệp đón sinh nhật năm mươi tuổi.
Tất cả những gia tộc giàu sang có mối quan hệ tốt với nhà họ Vi ở An Thành đều đến tham gia.
Ở thành phố An Thành, địa vị của nhà họ Lâm và nhà họ Vi khá cao.
Có thể nói là muốn gì được nấy.
Trần Thái Nhật dẫn theo Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt, mặc một bộ quần áo bình thường, đến trang viên của nhà họ Vi.
Trang viên của nhà họ Vi, riêng sân đã như một cái công viên quy mô lớn, chim hót hoa thơm, cỏ cây um tùm.
Được người làm dẫn đường, ba người đến thảm cỏ đón khách của bữa tiệc sinh nhật.
Đội hình một nam hai nữ nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt đều mặc bộ sườn xám viền nhung khá trang trọng, vóc dáng yêu kiều, khiến không ít nam thanh niên có mặt bàn tán.
“Ôi chao! Cậu Trần đến rồi, thất lễ vì không đón tiếp từ xa!”
Cùng với tiếng chào hỏi sang sảng, một người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, vẻ mặt hiền hòa, mặc bộ quần áo kiểu Trung, tươi cười ra nghênh đón.
Theo tài liệu mà ông chủ quán bar Dạ Yến thu thập được trước đó, Trần Thái Nhật nhìn thoáng qua đã nhận ra đây chính là gia chủ của nhà họ Vi, người được mệnh danh là “ông thần tài” của thành phố An Thành – Vi Giác Nghiệp.
Ông ta tươi cười đón khách, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của ông ta, cũng phải nể mặt chút.
Trần Thái Nhật gật đầu mang tính tượng trưng.
“Gia chủ Vi, hôm nay là sinh nhật ông, tôi cũng đến để xin ít vía vui”.
“Cậu nói gì thế, mời cậu vào chỗ, hôm nay, ngoài sinh nhật tôi, thì còn một cuộc bán đấu giá rất thú vị, chắc chắn không khiến cậu Trần phải thất vọng”.
“Bán đấu giá?”
Vi Giác Nghiệp gật đầu, mỉm cười giải thích: “Nghe nói cậu Trần thích làm từ thiện, nhà họ Vi chúng tôi cũng muốn góp một phần làm từ thiện”.
“Hôm nay, chúng tôi đã mời những người quen thích sưu tầm ở An Thành, lấy một số tranh chữ đồ cổ đã sưu tầm nhiều năm ra để chia sẻ với mọi người, số tiền đấu giá được sẽ quyên góp cho vùng biên cương”.
Bán đấu giá từ thiện.
Lần trước nhà họ Lôi tổ chức bữa tiệc từ thiện, cuối cùng lại thành Hồng Môn Yến.
Nhưng đã có vết xe đổ, chắc là nhà họ Vi cũng không ngu ngốc đến như vậy.
Vi Giác Nghiệp đích thân dẫn đường, đưa Trần Thái Nhật vào ngồi ở khu vực khách quý trước bục đấu giá.
Không ít người thấy gia chủ nhà họ Vi nói cười với Trần Thái Nhật, đều phỏng đoán thân phận của anh.
“Cậu thanh niên này là ai vậy? Phải đích thân gia chủ nhà họ Vi đón tiếp cơ à?”
“Anh chưa biết gì à? Trần Thái Nhật đấy, chính là người to mồm bảo sẽ khiến nhà bố nuôi trở thành gia tộc hàng đầu của An Thành!”
“Ngông cuồng thế cơ à?”
“Người ta có tiền mà! Một lúc tiêu diệt hai gia tộc, không thấy nhà họ Vi cũng khách sáo đấy à?”
“Rốt cuộc cậu ta có bối cảnh gì nhỉ?”
“Không rõ nữa, dù sao những gia tộc giàu có bình thường cũng không động vào được, chắc chỉ có bốn gia tộc lớn là đánh tay đôi với cậu ta được thôi”.
Trần Thái Nhật nhìn xung quanh, nhưng không thấy người của ba gia tộc lớn còn lại.
Nhà họ Vi không mời ba gia tộc lớn sao?
Có vẻ thú vị đấy.
Xem ra nhà họ Vi không lập tức từ chối cành ô liu – biểu tượng hòa bình mà anh chìa ra.
Vi Giác Nghiệp đích thân bước lên bục, nói một tràng những lời khách sáo, cuối cùng tuyên bố cuộc bán đấu giá.
“Thưa quý vị, những thứ được mang tới hôm nay chắc chắn đều thuộc hàng quý hiếm, thậm chí là những món bảo vật mà ai cũng muốn có, hy vọng mọi người có thể cạnh tranh lành mạnh, đừng làm mất hòa khí”.
Nói xong câu này, không biết tại sao, Vi Giác Nghiệp lại nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt đầy sâu xa.
Trần Thái Nhật nhíu mày, không biết ông ta muốn giở trò gì.
“Hôm nay tôi đã mời đến chuyên gia giám định đồ cổ nổi tiếng Hồng Thừa, mọi người cứ yên tâm”.
Trên bục đấu giá đặt một chiếc ghế, một người trung niên để râu dê, đeo kính gọng tròn, thoạt nhìn rất có văn hóa, giơ tay ra vẫy với mọi người.
Trong đám đông lập tức có người kêu lên kinh ngạc.
“Đại sư Hồng!”
“Đúng là đại sư Hồng, đại sư về giám định có biệt danh là “hỏa nhãn kim tinh”.
“Xem ra đúng là có bảo bối thật rồi”.
Bởi vì có chuyên gia, nên các khách mời có mặt cũng lập tức có hứng thú với những thứ sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá hôm nay.
Mọi người bàn tán xôn xao, không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Đúng lúc này, một cô gái bê một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi bước lên bục đấu giá.
Một anh chàng chủ trì ăn mặc sành điệu đứng trên bục giới thiệu.
“Kính thưa các vị khách quý, xin mọi người hãy chú ý, món đồ đấu giá đầu tiên hôm nay là… đôi hoa tai tròn Hỏa Diễm Long Châu của hoàng tộc tiền triều để lại”.
Ồ!
Cô gái kia mở chiếc hộp bằng gỗ đàn hương màu tím ra, một luồng ánh sáng màu cam phản chiếu dưới ánh mặt trời, vô cùng lóa mắt.
Bên dưới kinh ngạc kêu lên.
Chơi lớn quá!
Mới mở màn đã chơi lớn như vậy rồi!
Long châu là cực phẩm trong ngọc trai, còn được gọi là Hỏa Diễm Châu hoặc Mỹ Lạc Châu.
Loại ngọc trai này được lấy từ ốc biển, không thể nuôi nhân tạo được.
Hỏa Diễm Long Châu cực kỳ quý giá, sản xuất cũng không dễ dàng gì, tỷ lệ tìm được trong ốc biển chỉ có một phần vài nghìn, tỷ lệ khai thác được những viên có kích thước khá lớn, chất lượng tốt lại càng thấp hơn.
Từ hình elip bất quy tắc đến hình trứng đều có, càng tròn thì giá trị càng cao.
Trong thị trường sưu tầm, Hỏa Diễm Long Châu cực kỳ hiếm gặp, loại có màu cam của đu đủ chín là quý giá nhất, bên trong có cấu tạo đường vân như mây như lửa, bên ngoài lại bóng loáng như pha lê.
Hai viên long châu được đấu giá, viên nào cũng có đường vân ấm áp như lửa thiêu mây, sống động như thật.
Viên nào viên nấy tròn xoe, đường kính bằng ngón tay út, ít nhất một trăm cara, không hổ danh là di vật hoàng gia.
Lại thêm thiết kế thành hoa tai bằng vàng ròng, càng thêm quý giá.
Trong số các khách mời có mặt, không ít người là những chuyên gia thích sưu tầm.
Cho dù là các khách mời nữ không có hứng thú với đấu giá, thì lúc này ánh mắt cũng bị hai bông hoa tai tuyệt đẹp thu hút.
Ngọc trai đi với mỹ nhân, tất cả các khách mời nữ có mặt đều để lộ ánh mắt khao khát, chỉ muốn sở hữu ngay đôi hoa tai long châu này, đeo nó lên, trở thành người được chú ý nhất thành phố An Thành.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật sững sờ, khuôn mặt luôn điềm tĩnh cũng tỏ vẻ kinh ngạc, anh nhìn đôi hoa tai long châu trên bục, lông mày ngày càng nhíu chặt.
Nhà họ Vi này được đấy!
Vốn dĩ Trần Thái Nhật cũng không có hứng với buổi đấu giá này, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì anh biết đôi hoa tai này.
Đôi hoa tai Hỏa Diễm Long Châu này là di vật của Vân Vũ Tuệ – mối tình đầu đã qua đời của anh.
Sau khi Vân Vũ Tuệ qua đời, đôi hoa tai cực phẩm này cũng thất lạc.
Theo lý mà nói, người có khả năng sở hữu đôi hoa tai này nhất chính là người đã ra tay giết hại Vân Vũ Tuệ.
Đầu óc Trần Thái Nhật linh hoạt đưa ra suy đoán.
Nhà họ Vi không có khả năng lắm, đối phương rõ ràng đã biết mối liên hệ giữa đôi hoa tai này và anh, họ đấu giá đôi long châu này, sợ rằng chỉ muốn cho anh thấy họ biết một số nội tình.
Trần Thái Nhật vẫn luôn muốn điều tra rõ ràng chân tướng việc anh bị hại năm đó, mục tiêu gần như chỉ thẳng về phía nhà họ Lâm, nhưng anh thiếu cái gì?
Chứng cứ!
Nguồn gốc của đôi hoa tai long châu này chẳng khác gì chứng cứ vững chắc.
Kẻ nào có được đôi hoa tai này ở hiện trường sát hạt Vân Vũ Tuệ, kẻ đó có liên quan đến hung thủ, thậm chí chính là hung thủ.
Nếu quả thực liên quan đến nhà họ Lâm thì anh có thể lập tức dấy binh hỏi tội.
Còn nhà họ Vi đấu giá đôi hoa tai long châu này là có nhiều dụng ý.
Thứ nhất là để thăm dò thực lực của Trần Thái Nhật.
Những người ở đây đều là gia tộc giàu có của An Thành, nếu không mua nổi đôi hoa tai long châu này, thì Trần Thái Nhật cũng không có tư cách hợp tác ngang hàng với nhà họ Vi.
Thứ hai là tiết lộ lập trường của nhà họ Vi.
Dám công khai mang món đồ quý giá có khả năng liên quan đến tội lỗi của nhà họ Lâm ra, cho thấy nhà họ Vi và nhà họ Lâm đối đầu với nhau, điều này là để cho Trần Thái Nhật thấy.
Nhà họ Vi có thực lực lớn, hơn nữa có thể tìm được điểm yếu của nhà họ Lâm và mâu thuẫn với bên đó, đây chính là cơ sở và tiền cược của họ.
Thứ ba, đây là một ân tình rất lớn.
Đôi hoa tai này có ý nghĩa đặc biệt đối với Trần Thái Nhật.
Nhà họ Vi lấy ra, tuy nói là đấu giá, nhưng thực ra là cho Trần Thái Nhật một cơ hội nhận lại vật cũ. Nếu về sau hai bên có hợp tác thì có thể dùng đến ân tình này.
Trần Thái Nhật nhìn Vi Giác Nghiệp đang ngồi bên cạnh bục chào hỏi khách mời, vẻ mặt tươi cười hiền lành, trong lòng không khỏi thầm nhủ.
Đúng là một lão hồ ly nghìn năm.
Anh nhất định phải có được đôi hoa tai này.
Nó liên quan đến mục đích chính anh trở về An Thành – trả thù!
Người chủ trì phiên đấu giá thấy mọi người đã không rời được mắt, khẽ cười.
“Giá khởi điểm của đôi long châu hoàng gia này là mười lăm triệu! Mỗi lần ra giá là một triệu!”
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Hoa tai mười lăm triệu tệ!
Thế này đâu còn là đồ xa xỉ bình thường nữa, chẳng khác gì đeo hai ngôi biệt thự sang trọng lên tai cả.
Không ít phụ nữ có mặt đều để lộ ánh mắt không cam lòng.
Trần Thái Nhật đang định báo giá để lấy đôi hoa tai này, đột nhiên, một giọng nói õng ẹo và kiêu ngạo vang lên.
“Đôi hoa tai này năm mươi triệu, Chu Mị Nhi tôi sẽ lấy!”
- -------------------