Vân Hoa sửng sốt, đứng bên cạnh nhìn con rể.
"Sao lại lôi cả tôi vào? Liên quan gì đến tôi chứ?"
Thường Khoan cười khẩy.
"Hừ! Vừa rồi đâu chỉ có tôi đắc tội anh Trần, ông cũng có phần mà. Tôi khuyên ông, nếu thức thời thì bây giờ cũng mau quỳ xuống đi, nếu không ông cũng không được yên đâu".
Vân Hoa nghe thấy thế liền nhảy dựng lên.
"Vớ vẩn! Tôi quỳ xuống trước cậu ta á? Cậu ta chỉ là bạn trai của cháu gái tôi! Tôi mắng cậu ta cũng là đáng đời, cho dù tôi có đánh cậu ta thì sao chứ? Cậu ta dựa vào đâu?"
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào.
"Dựa vào tôi! Bảo chú quỳ thì chú mau quỳ đi! Đừng có đứng ngơ ra đó nữa!"
Vân Hoa điên tiết, quay đầu lại chửi.
"Thằng khốn nào dám bắt tao..."
Bốp!
Một cái tát bỗng vả thẳng vào mặt Vân Hoa.
Cái tát này rất mạnh, gò má Vân Hoa lập tức sưng vù lên.
"Ai dám đánh..."
Vân Hoa nói được một nửa thì im bặt, nhìn người đàn ông trung niên cao to xuất hiện đột ngột trước mặt, hơi run rẩy và tủi thân.
"Anh cả... Sao anh lại đánh em?"
Người đàn ông trung niên vừa bước vào nổi giận đùng đùng, vóc dáng cao lớn, nhìn hơi giống Vân Hoa.
Người này không phải ai khác, mà chính là người lớn nhất của gia tộc nhà họ Vân, anh cả trong số bốn anh em, bác cả của Vân Vũ Phi - Vân Vinh.
Vân Vinh chỉ tay vào cậu em trai bốn mươi, năm mươi tuổi, chửi như chửi chó.
"Cái đồ không biết sống chết! Chú có biết chú vừa nói chuyện với ai không? Cậu Trần là người mà chú có thể đắc tội được chắc?"
Vân Vinh - anh cả của nhà họ Vân đang nóng hết cả ruột.
Trần Thái Nhật có thân phận gì chứ?
Tuy Vân Vũ Phi xiêu lòng trước Trần Thái Nhật, nhưng nghe đồn cậu ta không chỉ có một người phụ nữ.
Nếu nhà họ Vân thực sự đắc tội với người đứng đầu An Thành, thì ở địa phương, cho dù Trần Thái Nhật không ra tay, thì các gia tộc giàu có khác cũng sẽ ra tay dạy dỗ thay cậu ta, tập đoàn Vân Thị cũng sẽ tiêu đời.
Ông ta không quan tâm đến Vân Hoa đang sững sờ, vẻ mặt kính nể nói ra chân tướng.
"Người ta là chủ của An Thành, người đứng đầu tất cả các gia tộc giàu có ở Trung Châu đấy! Chỉ một ngón tay cũng có thể đè bẹp chú!"
Phòng khách im phăng phắc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Vân Hoa và Vân Dương Dương há hốc miệng.
Thường Khoan nghe thấy thế, lập tức ôm mặt, chẳng nói chẳng rằng, lại dập đầu ba cái với Trần Thái Nhật.
"Anh Trần, xin anh hãy rộng lượng tha thứ, vừa rồi tôi ăn nói không biết suy nghĩ. Chỉ cần anh có thể giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ bằng lòng làm bất cứ chuyện gì. Anh thấy Dương Dương thế nào? Có phải rất xinh đẹp không, tôi thậm chí có thể..."
Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, bình thản nói.
"Nói thêm câu nữa là tôi xé mồm anh ra!"
Thường Khoan bỗng thấy lạnh sống lưng, còn không dám thở mạnh.
Vân Hoa ở bên cạnh ôm gò má, nhìn anh cả Vân Vinh, rồi lại nhìn Trần Thái Nhật, đầu óc đột nhiên thông suốt, nhớ đến thái độ của gia chủ Chu khi nãy.
"Lẽ nào vừa rồi gia chủ Chu đối xử với em như vậy cũng là vì..."
Vân Vinh lại mắng xối xả.
"Chú còn dám nói nữa à? Nếu không nhờ gia chủ Chu cho người cảnh cáo tôi, thì tôi vẫn chưa biết chú đang ở đây tìm đường chết đâu".
Vân Vinh nói xong liền bước lên, kéo cánh tay Vân Hoa, đá vào khuỷu chân ông ta.
Chân Vân Hoa mất đà, lập tức quỳ xuống trước mặt Trần Thái Nhật, bị anh ruột ấn đầu xuống, vẻ mặt ông ta ngơ ngác.
"Cậu Trần, thực sự xin lỗi cậu, mong cậu nể mặt Vũ Phi, đừng chấp nhặt với em trai tôi, sau này tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận! Tôi vô cùng xin lỗi!"
Nói xong, Vân Vinh - anh cả của bốn anh em nhà họ Vân, cúi người một góc chín mươi độ, xin lỗi Trần Thái Nhật với thái độ vô cùng nhún nhường.
Trần Thái Nhật nhìn Vân Vũ Phi ở bên cạnh.
Lúc này, khuôn mặt người đẹp cũng tỏ vẻ khó xử, tuy trước giờ những người họ hàng này có mối quan hệ hời hợt với nhà cô, nhưng dù gì cũng được coi là người nhà họ Vân.
Giọng nói Trần Thái Nhật mang theo ý cảnh cáo.
"Tôi không muốn nhìn thấy các ông nữa, nể mặt Vũ Phi, lập tức cút khỏi đây".
“Cảm ơn cậu Trần, chúng tôi cút ngay, cút ngay đây!”
Vân Vinh - anh cả của nhà họ Vân lập tức như được đại xá.
Tay trái ông ta kéo em trai Vân Hoa đang tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi tột độ, tay trái kéo cháu gái Vân Dương Dương đang tỏ vẻ kinh hãi, rời khỏi phòng khách nhanh như bay, đầu cũng không ngoảnh lại.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thường Khoan đang quỳ, cùng với Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi.
Thường Khoan ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Trong chớp mắt, hắn đã bị vợ và bố vợ bỏ rơi!
Trong lòng hắn vẫn ôm tia hy vọng, hai gối quỳ dưới đất, ngẩng đầu cầu xin Trần Thái Nhật với giọng nói vô cùng nịnh bợ.
"Anh Trần, còn tôi nữa! Chỉ cần anh chịu đánh tiếng, bảo công ty hủy lệnh cấm trong ngành của tôi, tôi bằng lòng đi quét dọn vệ sinh!"
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình thản.
"Anh bằng lòng thật chứ? Lương tháng chỉ có bảy trăm tệ, anh không chê ít sao?"
"Tôi không chê, cho dù làm không công cũng được!"
Trong lòng Thường Khoan sắp tuyệt vọng rồi.
Do giám đốc của công ty Sùng Tín, mà hắn đã bị cấm trong cả ngành.
Điều đó có nghĩa là, nếu không được Trần Thái Nhật đồng ý, thì sau này hắn sẽ phải nói lời tạm biệt vĩnh viễn với các ngành cao cấp ở Yến Kinh.
Việc thì có thể tìm việc khác, nhưng sẽ không có công ty nào có lương tháng hơn bốn nghìn tệ nhận hắn vào làm nữa.
Làm thuê? Làm shipper? Làm bảo vệ?
Miệng ăn thì núi lở!
Hai năm nay, ỷ mình lương cao, Thường Khoan tiêu tiền như nước, riêng lô đề bài bạc đã nợ cả triệu tệ.
Với công việc trước kia, thì đương nhiên đó là chuyện nhỏ, vài năm là có thể trả hết.
Nhưng bây giờ thì món nợ đó như đòi mạng.
Mọi hy vọng của Thường Khoan đều gửi gắm trên người Trần Thái Nhật.
Đừng nói là quét dọn vệ sinh, cho dù bảo hắn uống nước trong bồn cầu, thì cũng phải cắn răng mà uống.
Trần Thái Nhật nhìn Thường Khoan trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Vừa nãy tôi đã hỏi anh có muốn quét dọn vệ sinh không, anh còn giãy nảy lên không chịu, bây giờ cần gì phải đạo đức giả nữa, tha cho anh thì cũng được..."
Thường Khoan còn chưa kịp cảm ơn, Trần Thái Nhật đã nói tiếp.
"Nhưng anh đã không còn cơ hội quét dọn vệ sinh nữa rồi, Yến Kinh có một số viện dưỡng lão đã lâu năm, có rất nhiều hố xí của người già dùng nhưng không ai quét dọn".
Khuôn mặt Thường Khoan bỗng lóe lên vẻ sợ hãi, dường như phải đối mặt với chuyện gì đó rất đáng sợ.
Trần Thái Nhật phát giác ra, bèn lắc đầu.
"Yên tâm, tôi không bảo anh ăn phân, mà là làm từ thiện. Những hố xí đó không ai quét dọn, phân chất thành đống rất mất vệ sinh, anh đi gánh phân đi. Làm đủ nửa năm thì quay lại công ty làm việc".
Trần Thái Nhật nói xong thì nhìn chằm chằm Thường Khoan.
"Bây giờ anh nói nghiêm túc cho tôi biết, anh có muốn làm không?"
Cả người Thường Khoan nổi da gà, vẻ mặt còn khó chịu hơn là ăn phải phân.
Nhưng lúc này hắn đã không còn đường lui, Trần Thái Nhật từng cho hắn một cơ hội, nhưng hắn lại bỏ qua.
Bây giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất.
Cuối cùng, Thường Khoan vẫn đưa ra lựa chọn lý trí.
"Cảm ơn anh Trần khoan dung, tôi... đồng ý làm".