Tút....
Tiếng máy báo bận vang lên.
Điện thoại trong tay Vân Hoa bị ngắt thẳng thừng.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều chết sững, xung quanh im phăng phắc.
Vân Hoa tay cầm điện thoại, ngây người tại chỗ, nụ cười nịnh nọt trên mặt bỗng đông cứng lại, nhìn rất ngu ngốc.
Một lúc sau, Vân Hoa tỏ vẻ gượng gạo, quay lại hỏi cậu con rể quý hóa Thường Khoan.
"Bố... vừa nãy bố nói gì sai sao?"
Khuôn mặt Thường Khoan cũng sững sờ, khó hiểu lắc đầu.
Vân Hoa lại quay đầu hỏi con gái.
"Dương Dương, vừa rồi bố không nói những lời không nên nói đấy chứ?"
Ánh mắt Vân Dương Dương bất giác liếc nhìn Trần Thái Nhật bên cạnh, rồi lại nhìn cô em họ Vân Vũ Phi với ánh mắt khó tin.
Thấy bố mình khóc không ra nước mắt, cô ta cũng lắc đầu.
"Hình như là không ạ, bố, con có một suy đoán rất táo bạo".
Ánh mắt những người khác thay đổi, Trần Thái Nhật cũng rất ngạc nhiên.
Cô gái nổi tiếng trên mạng, mặt bự phấn này mà biết phân tích lý trí sao?
Vân Dương Dương chậm rãi nói với giọng điệu chắc chắn.
"Chắc chắn gia chủ Chu bị người làm đứng ở bên cạnh bất cẩn làm đổ trà lên người, bị bỏng nên mới cuống lên chửi bậy như vậy".
Tay Trần Thái Nhật run rẩy, cái ly đựng trà sóng sánh.
Quả nhiên, đánh giá cao IQ của người khác có rủi ro rất lớn.
Khuôn mặt Vân Hoa bỗng tỏ vẻ bừng tỉnh, dường như nghe được câu trả lời chính xác nhất trên đời.
"Đúng! Dương Dương nói chuẩn quá! Chắc chắn chân tướng là như vậy, chắc chắn gia chủ Chu vì chuyện gì đó bất ngờ mới bất cẩn cúp máy, để bố gọi lại".
Dứt lời, Vân Hoa vừa lảm nhảm tìm cớ cho bản thân, vừa gọi lại cho Chu Đạt.
Ông ta bấm số gọi đi.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi là số trống".
Câu nhắc nhở vang lên, cả phòng khách lại im lìm như chết.
Đường đường là gia chủ Chu, đương nhiên số điện thoại không phải là số trống rồi.
Lời nhắc nhở này xuất hiện thì chỉ có một khả năng.
Vân Hoa đã bị đối phương kéo vào danh sách đen.
"Ha ha, tín hiệu có vấn đề, kỳ lạ thật, mấy công ty viễn thông bây giờ nhiều sai sót ghê".
Trán Vân Hoa rịn mồ hôi, vội vàng đánh trống lảng, tay chân lóng ngóng cất điện thoại đi, muốn lấp liếm cảnh tượng xấu hổ này.
Trần Thái Nhật chậm rãi nói.
"Đâu có, máy tôi tín hiệu vẫn còn tốt này, ông có thể gọi lại, thử lần nữa đi, ông có thể diện lớn như vậy, chắc chắn đối phương sẽ nghe máy".
Câu nói này khiến Vân Hoa tức phát điên.
Bây giờ ông ta còn dám gọi điện thoại cho Chu Đạt sao?
Số điện thoại đã bị nhà họ Chu cho vào danh sách đen, điều đó đủ để chứng minh, vừa rồi ông ta quả thực đã đắc tội với nhà họ Chu.
Bây giờ vẫn còn gọi đến làm phiền.
Chán sống chắc?
Người ta là nhà giàu đứng hàng đầu An Thành đó!
Sắc mặt Vân Hoa u ám, nói một câu chắc nịch.
"Điện thoại tôi hết pin rồi".
Phụt.
Vân Vũ Phi đứng ở bên cạnh bật cười, sau đó thấy bố mình đang lườm, cô liền vội vàng im bặt, rồi ghé vào tai Trần Thái Nhật, nhỏ giọng nói.
"Anh Thái Nhật, anh thâm thế".
Trần Thái Nhật mỉm cười, hai người đối mắt, khen ngợi lẫn nhau.
Vân Dương Dương ở bên cạnh thấy thế, khóe miệng giật giật.
Khó khăn lắm mới đưa được người con rể quý hóa lương bốn trăm nghìn tệ một năm đến khoe mẽ với nhà em họ, sao có thể chịu thua như thế được?
Cô ta lập tức dán vào người Thường Khoan.
"Chồng ơi, lần trước anh bảo tiền thưởng cuối năm của anh được bao nhiêu ấy nhỉ? Em muốn mua thêm xe".
Thường Khoan lấy tay nhéo khuôn mặt trát đầy phấn của Vân Dương Dương, nhướng mày, liếc Trần Thái Nhật với ánh mắt đắc ý, giọng nói cố ý nâng tông lên.
"Cũng không nhiều lắm, năm ngoái thành tích bình thường, tiền thưởng cuối năm chỉ bằng tiền lương nửa năm, hai trăm nghìn tệ tiền mặt thôi".
"Mua xe chứ gì? Chuyện nhỏ, anh cho em thêm năm trăm nghìn tệ, chẳng phải em muốn mua Lexus từ lâu rồi sao? Ngày mai anh sẽ đến cửa hàng 4S đặt xe".
Hai người kẻ tung người hứng, thỉnh thoảng lại quan sát phản ứng của Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi.
Trần Thái Nhật thấy rất buồn cười, bơ luôn bọn họ, nói chuyện khác với Vân Vũ Phi.
"Hai năm tới, có khả năng thời gian anh ở Yến Kinh sẽ nhiều hơn, có không ít chuyện cần giải quyết, không thể thường xuyên trở về thăm em và Sở Sở được".
"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"
Vân Vũ Phi có vẻ buồn bã.
Phía bố mẹ cô có vẻ không có xung đột lớn lắm với Trần Thái Nhật.
Tình cảm này đã bén rễ cắm sâu trong lòng Vân Vũ Phi, dù gặp Trần Thái Nhật bao nhiêu lần thì cô vẫn không thấy đủ.
Bây giờ đột ngột cả năm gặp nhiều xa ít, bỗng nhiên cô trầm hẳn đi.
Cô nghĩ một lát, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, khóe miệng nở nụ cười.
"Anh Thái Nhật, chuyện ở công ty em có thể nhờ bố tạm thời giải quyết, anh nói xem, em nhân lúc còn trẻ, đến Yến Kinh thi nghiên cứu sinh có được không?"
Trần Thái Nhật sững sờ.
"Thi nghiên cứu sinh?"
"Đúng vậy, có kỳ thi học lực tương đồng xin học thạc sĩ, tháng ba đăng ký, tháng năm thi, nếu đỗ thì năm nay có thể nhập học".
"Sao tự dưng em lại muốn đi học?"
"Anh đến thành phố Yến Kinh to như vậy, em sợ một thời gian nữa anh sẽ quên em mất, vậy thì em cũng đến Yến Kinh, lúc đó ngày nào cũng có thể gặp được anh".
Trần Thái Nhật nhìn người đẹp lưu luyến không nỡ rời xa anh, trong lòng vô cùng ấm áp.
"Cũng được, chuyện tiến bộ thế này anh ủng hộ em, em muốn thi trường nào?"
"Phải là đại học Yến Kinh chứ!"
Ok, lại thêm một người.
Lông mày Trần Thái Nhật giật giật.
Trường học hàng đầu Hoa Hạ mà các cô làm như chuyện đùa vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn xoa đầu Vân Vũ Phi đầy khích lệ.
Đôi vợ chồng Thường Khoan và Vân Dương Dương đang khoe khoang giàu có nhìn nhau, nghe thấy Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi thảo luận vấn đề học tập, họ đột nhiên cảm thấy vừa nãy mình nói chuyện tiền thưởng cuối năm.
Hơi phàm tục…
Vân Hoa ở bên cạnh tỏ vẻ khinh bỉ, ngắt lời hai người Trần Thái Nhật.
"Tiểu Trần sắp đến Yến Kinh à? Đi làm sao? Thanh niên thì nên coi trọng sự nghiệp! Nhưng cháu gái này, cháu thi nghiên cứu sinh gì chứ? Học nhiều thì có ích gì? Chẳng phải vẫn phải tìm việc kiếm tiền sao?"
Nói xong, ông ta nháy mắt với con rể Thường Khoan, chuyển chủ đề.
"A Khoan này, hai đứa Tiểu Phi sắp đến Yến Kinh, cần gì phải vất vả chứ, chẳng phải công ty đầu tư con đang làm có quy mô rất lớn ở Yến Kinh sao? Có tuyển người không? Bảo luôn Tiểu Phi, Tiểu Trần tới công ty các con làm đi".
Khuôn mặt Vân Hoa tỏ vẻ sung sướng.
Trong lòng reo hò cuối cùng cũng gỡ được một ván.
Công ty có chi nhánh ở Yến Kinh của Thường Khoan có nghiệp vụ chính là đầu tư, kế toán, quy mô không nhỏ, cũng rất nổi tiếng.
Hắn là quản lý trung cao cấp của công ty, nếu Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi muốn đến đó làm việc, thì sẽ trở thành cấp dưới của Thường Khoan.
Hơn nữa loại chuyện như này thì bạn còn phải cảm kích nữa, vì dù sao người ta cũng cho bạn bát cơm manh áo.
Nghĩ đến đây, ông ta và con rể mỉm cười với nhau.
Thường Khoan cố ý ra vẻ khó xử, tặc lưỡi nói.
"Ôi, công ty con tuyển nhân viên nghiêm khắc lắm, dạo này do nhận làm nghiệp vụ đại lý kế toán cả năm cho một công ty lớn, nên mới cần tuyển nhiều người".
Nói xong, hắn còn nhấn mạnh.
"Đơn hàng kia không phải công ty nào cũng nhận được đâu, các cậu nên biết bên A là công ty lớn mới mở, đang lên mạnh nhất thời gian gần đây - công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần Thái Mộng".
Trần Thái Nhật nhướng mày, bưng trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Thường Khoan xua tay.
"Thôi vậy, dù sao những người ở thành phố nhỏ như các cậu cũng không biết chuyện ở Yến Kinh chúng tôi, nói thế này cho dễ hiểu, người đẹp số một Hoa Hạ - Ninh Yên Nhiên chính là ngôi sao ký hợp đồng với công ty kia".
Vân Dương Dương ở bên cạnh vô cùng kích động.
"Thật sao? Chồng ơi, các anh giỏi quá! Không ngờ lại có thể hợp tác với công ty lớn như vậy".
Thường Khoan vô cùng đắc ý, xua tay.
"Cũng bình thường, anh cũng là được công ty trọng dụng, mới có thể đảm nhiệm chức quản lý bộ phận của nhóm dự án đại lý kế toán kia, nhưng đã là người trẻ nhất cả công ty rồi, anh với bên nhân sự thân nhau lắm".
Dứt lời, hắn quan sát Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi.
"Vũ Phi làm lễ tân hành chính thì không có bất cứ vấn đề gì, hình tượng cũng ổn, về phần Tiểu Trần..."
Thường Khoan nhếch mép, nở nụ cười châm chọc.
"Cậu có bằng đại học và chứng chỉ kế toán không?"
Trần Thái Nhật trả lời đúng sự thực.
"Mấy cái này thì tôi không có".