Khuôn mặt Hình Cường lập tức đỏ bừng, khó coi giống như vừa ăn phải ruồi nhặng.
Dường như hắn đã quên mất vẫn còn một vụ cá cược chưa hoàn thành.
Giọng điệu của Trần Thái Nhật mang theo vẻ chân thực đáng tin.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Hình Cường.
Quả nhiên, con người nếu ra vẻ quá mức, nhất định sẽ bị báo ứng.
Hắn từng nói nếu Trần Thái Nhật có tiền chuyển vào tài khoản của tập đoàn thì hắn sẽ uống nước trong bồn cầu của nhà vệ sinh công cộng.
Bây giờ tiền của Trần Thái Nhật đã chuyển vào tài khoản thật.
Hơn nữa, một lần chuyển hẳn hai trăm năm mươi triệu tệ.
Đây khác gì là tát bôm bốp vào mặt hắn.
Trần Thái Nhật dùng tiền dạy cách làm người, thực sự là khiến hắn không có cách nào để chối cãi.
Hình Cường muốn kéo dài thời gian tranh cãi thêm vài câu.
“Tôi, tôi…”
Trần Thái Nhật hơi cau mày, khí thế tỏa ra tập trung lên người Hình Cường.
“Nếu như anh dám nuốt lời thì tôi bảo đảm, thứ anh uống trong bồn cầu sẽ không chỉ là nước thôi đâu!”
Hình Cường cứng đờ, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cả người như rơi vào hầm băng, cứ như thể nhìn thấy sự khủng bố trong vực thẳm.
Lúc này, Trần Thái Nhật khiến người ta có cảm giác anh ngồi tít trên cao, tựa như thay mặt cho sự uy nghiêm của đạo trời, không thể làm trái, nếu sơ suất một chút sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi.
Áp lực đè nén vô hạn!
Không thể chống cự!
Sẽ chết, nếu như không nghe theo nhất định sẽ chết!
Biểu cảm trên mặt Hình Cường đã bộc lộ hết tất cả những gì hắn đang nghĩ.
Vân Vũ Phi nhìn Hình Cường với ánh mắt xem thường.
Tên này, đầu tiên là vu khống Vân Sở Sở, sau đó là trong thời khắc mấu chốt của cuộc đàm phán thì lại tỏ rõ lập trường sẽ đứng về phía tập đoàn Tây Thụy.
Vậy mà trước đây cô còn giao nhiệm vụ cho loại người ăn cây táo rào cây sung như hắn, đúng là mắt mù rồi.
Hắn chính là nội gián trong tập đoàn Vân Thị, là kẻ phản bội từ đầu đến cuối!
Chỉ bắt hắn chịu khổ một chút đã là quá hời cho hắn rồi.
“Bảo vệ! Cầm điện thoại ghi hình lại”, Vân Vũ Phi ra lệnh.
Ba tên bảo vệ đứng ngoài cửa nghe thấy mệnh lệnh của tổng giám đốc công ty, không chút do dự kéo Hình Cường ra ngoài.
“Tổng giám đốc! Tôi…”
Không ai nghe rõ hắn nói cái gì, cũng không ai thèm quan tâm đến hắn.
Khoảng mười phút sau.
Ba nhân viên bảo vệ kéo Hình Cường đã nôn không biết bao nhiêu lần trong bồn cầu trở lại phòng họp.
Trần Thái Nhật liếc nhìn video trong điện thoại của bảo vệ.
Ừ, quả nhiên chân thực.
Biểu hiện của Hình Cường trong video có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Sống không bằng chết.
Vân Vũ Phi chán ghét gọi bảo vệ kéo Hình Cường ra ngoài.
Lúc này, Trần Thái Nhật mới quay đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Ed của tập đoàn Tây Thụy.
“Cho anh ba giây cút khỏi đây, có lẽ công ty các anh có tiền, nhưng Vân Thị tuyệt đối không phải là nơi mà các anh có thể tranh giành quyền lợi”.
Ed nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, run rẩy chậm rãi đứng dậy.
Vốn dĩ gã muốn thừa nước đục thả câu, muốn lập công lớn cho tập đoàn Tây Thụy để nhận được khoản hoa hồng lớn, không ngờ cuối cùng mọi việc lại thành ra như thế này, trở về có khả năng còn phải chịu phạt từ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Ed nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt sâu xa, dường như muốn nhớ kỹ người trước mặt này.
“Trần, tổng giám đốc Vân, chúng ta sẽ còn gặp lại”.
Dứt lời, Ed cầm áo vest trên lưng ghế, rời khỏi phòng họp với vẻ mặt lạnh lùng.
“Quá tốt rồi! Vân Thị được cứu rồi!”
“Muôn năm!”
Cảm xúc của các quản lý cấp cao Vân Thị bị dồn nén từ lâu liền bùng nổ.
Mọi người hoan hô ăn mừng.
Trong một doanh nghiệp ước tính trị giá một tỷ tệ, những người có thể làm đến vị trí quản lý cấp cao đều là những nhân viên cũ của công ty.
Không nói đến đãi ngộ tốt, quan trọng nhất là họ đều có tình cảm với công ty.
Bây giờ, Trần Thái Nhật không đưa ra bất cứ điều kiện gì mà thẳng thừng chuyển một số tiền mặt lớn đến cứu vớt Vân Thị.
Họ có cảm giác như từ trong đêm đen thấy được ánh sáng!
Do đó, tất cả mọi người đều cảm thấy ngay cả bầu trời cũng trong xanh lạ thường.
Vân Vũ Phi chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng chìa tay về phía Trần Thái Nhật.
“Bắt tay đi, hôm nay thật sự cảm ơn anh”.
Trần Thái Nhật nắm lấy bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ ở trước mặt, khẽ nở nụ cười.
“Chỉ tiện tay giúp đỡ chút thôi”.
Vân Vũ Phi lắc đầu.
“Tôi càng ngày càng không thể nhìn thấu được anh, Sở Sở có người bố như anh đúng thật là không tồi”.
Hai người đứng đối diện nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ ấm áp.
Vân Vũ Phi hắng giọng, ý bảo các quản lý cấp cao của Vân Thị yên lặng.
“Hôm nay, tôi vẫn còn vài chuyện phải tuyên bố với mọi người”.
“Thứ nhất, đuổi giám đốc mảng marketing Hình Cường ra khỏi công ty, vĩnh viễn không tuyển dụng nữa!”
“Thứ hai, Vân Thị có thể thắng lớn như vậy đều là nhờ vào anh Trần Thái Nhật, anh ấy chính là ân nhân lớn nhất của chúng ta, vì thế tất cả các quản lý cấp cao đều phải nhớ kỹ điều này”.
“Thứ ba, theo nguyên tắc cổ phần rót vốn của công ty, thay mặt hội đồng quản trị, tôi sẽ chuyển nhượng 30% cổ phần của công ty cho anh Trần, mọi người thấy thế nào?”
Trần Thái Nhật nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Anh rót vốn vào tập đoàn Vân Thị vốn chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chưa từng nghĩ đến việc sẽ có được cổ phần gì đó.
Nhưng Vân Vũ Phi đã tuyên bố như vậy, tất cả quản lý cấp cao có mặt ở đây đều nghe với vẻ rất nghiêm túc.
“Tôi đồng ý, hai trăm năm mươi triệu tệ của anh Trần đổi lấy 30% cổ phần, rất hợp lý”.
“Đồng ý, vốn dĩ định giao cho tập đoàn Tây Thụy, vậy mà đối phương lại đòi tăng giá, giờ giao lại cho anh Trần là quá hợp lý rồi”.
“Đồng ý, không có vấn đề gì”.
“Hoan nghênh sếp Trần gia nhập đại gia đình Vân Thị”.
“Hoan nghênh!”
Không biết là ai mở đầu, đột nhiên tiếng vỗ tay của các quản lý cấp cao Vân Thị vang lên.
Càng lúc càng lớn.
Bốp bốp bốp!
Ánh mắt sùng bái của mọi người đều tập trung lên người Trần Thái Nhật. Đột nhiên, trung tâm giữa phòng hình thành một lực hướng tâm, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy hy vọng vào tương lai của công ty.
Ngay cả Vân Vũ Phi cũng vậy, cô nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt như phát sáng.
Trần Thái Nhật mỉm cười, cũng không giả vờ lãnh đạm, suy cho cùng, sau này nếu những người này có thể dốc hết sức lực thì tập đoàn Vân Thị nhất định sẽ có tương lai xán lạn, cũng tốt cho Sở Sở.
…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Vân Thị, Vân Sở Sở ngồi trên sofa đung đưa đôi chân nhỏ của mình, nhìn Vân Vũ Phi và Trần Thái Nhật ngồi đối diện xa xa, không nhịn được đưa tay lên che miệng cười.
Trần Thái Nhật không hiểu gì, còn Vân Vũ Phi biết rõ trong đầu cô nhóc quỷ quái kia đang nghĩ cái gì, bỗng nhiên đỏ mặt.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, tránh Vân Sở Sở nghe thấy.
“Anh Trần, nhà họ Vân chiếm 50% cổ phần trong tập đoàn Vân Thị, có thể nói là cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng thật ra cổ phần công ty cũng không phải chỉ có mỗi nhà tôi độc chiếm”.
“Bao gồm bố tôi Vân Khang, bác cả Vân Vinh, bác hai Vân Hoa, cô cả Vân Phương, có thể nói, thực ra anh là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vân Thị!”
Trần Thái Nhật xua nhẹ tay.
“Tôi không có hứng thú với cái này lắm, chỉ là không muốn Vân Thị rơi vào tay kẻ khác thôi”.
Vô cùng khí phách.
Tốt xấu gì Vân Thị cũng có trị giá một tỷ tệ, trong trường hợp nhà họ Vân không liên kết bỏ phiếu thì gần như cổ đông lớn nhất tương đương với chức chủ tịch!
Ánh mắt của Vân Vũ Phi tràn đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Trần Thái Nhật.
Hơi thở của đàn ông luôn rất có sức hấp dẫn.
Bá đạo mà có thực lực, lắm tiền nhiều của, quan trọng là đẹp trai, không ngờ người vậy vẫn còn tồn tại.
Vân Vũ Phi hơi say đắm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt dao động của Vân Vũ Phi nhìn mình, Trần Thái Nhật mỉm cười.
“Cô làm tổng giám đốc của Vân Thị không phải vẫn tốt đó sao, có thể chăm sóc tốt cho Sở Sở, cô ấy có người em gái như cô thì ở trên trời cũng có thể yên nghỉ rồi”.
Nhắc đến “cô ấy”, ánh mắt Vân Vũ Phi liền thay đổi.
Vân Vũ Tuệ - con gái cả của nhà họ Vân đã qua đời, mối tình đầu của Trần Thái Nhật.
Vừa nghĩ đến chị gái và người đàn ông này là tình đầu ý hợp, trong lòng Vân Vũ Phi không biết tại sao lại thấy hơi phức tạp và khó chịu.
Có điều, cô lại quay đầu cười tự giễu, dù sao chị gái cũng đã mất rồi.
“Anh Trần, vậy anh, định lúc nào sẽ đi gặp bố tôi? Dù sao nhà họ Vân cũng đang tranh luận chuyện của Sở Sở”.
“Tranh luận gì?”
Vân Vũ Phi cảm thấy rất hổ thẹn và hơi do dự.
“Thực ra mấy người bác cả nghĩ rằng Sở Sở không phải là người của nhà họ Vân, nói con bé là đứa trẻ không danh không phận”.
Nghe đến đây, ánh mắt Trần Thái Nhật hơi đanh lại, lơ đãng phát ra một luồng sát khí.
Vân Vũ Phi nhẹ giọng nói tiếp.
“Tôi và bố mẹ hao tâm tổn trí, sợ Sở Sở cảm nhận được bầu không khí này trong gia tộc, cũng không nói nhiều về thân thế của con bé, dù sao nhiều năm như vậy cũng không có tin tức của anh”.
“Bây giờ anh đã trở về, chuyện này chúng ta phải bàn bạc lại, dù sao Sở Sở cũng là con gái duy nhất của chị”.
Trần Thái Nhật gật đầu: “Cô yên tâm, có tôi ở đây, Sở Sở ở nhà họ Vân nhất định sẽ không chịu chút oan ức nào”.
Đúng lúc này, Sở Sở đang ngồi ở phía xa đột nhiên hét lên sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh đầy vẻ hoảng sợ, giơ điện thoại về phía Vân Vũ Phi hét lớn.
“Dì ơi! Không hay rồi, Lôi Lôi xảy ra chuyện rồi!”
- -------------------