Thành phố An Thành, tỉnh Trung Châu.
Máy bay đã hạ cánh.
Khoảnh khắc Trần Thái Nhật bước ra khỏi sân bay, anh cảm nhận được cái se se lạnh đầu thu.
An Thành, tôi đã trở lại!
Anh siết chặt cổ áo khoác màu cà phê, nhìn thành phố xa lạ mà quen thuộc trước mặt, nhớ lại chuyện mười năm về trước, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Khi đó, bản thân anh chỉ là một thanh niên thiếu hiểu biết, mặc dù được người nhà họ Thẩm nhận làm con nuôi từ nhỏ, nhưng bố mẹ nuôi và em gái đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống rất êm đềm.
Anh đem lòng yêu mối tình đầu Vân Vũ Tuệ, sau khi hai người ăn trái cấm khiến cô mang thai, bị người nhà ngăn cấm, mãi không có cách nào gặp lại Trần Thái Nhật.
Trước sức ép quá lớn của nhà họ Vân, Vân Vũ Tuệ đã sinh đứa bé ra.
Lúc Trần Thái Nhật biết tin mình được làm bố, anh hạnh phúc đến mức phát điên lên được!
Tuy nhiên, tin tức ngày hôm sau đã mang đến cơn ác mộng vĩnh hằng.
Trên đường đến nhà họ Vân, Trần Thái Nhật đột nhiên bị bắt cóc, hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình ở trong căn phòng lạ, cuối cùng cũng gặp lại Vân Vũ Tuệ - người anh yêu sâu đậm.
Một... xác chết lạnh ngắt.
Khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp tựa như một tiên nữ, nhưng chỉ còn lại cái xác không hồn.
Ngay sau đó, một nhóm người bất ngờ lao vào, chụp ảnh và quay phim lia lịa, biến căn phòng đó thành hiện trường vụ án.
Còn Trần Thái Nhật lại trở thành tội phạm giết chết Vân Vũ Tuệ, vì yêu mà sinh hận.
Từ niềm vui lớn bỗng biến thành nỗi bi thương, bản thân bị hãm hại bởi kẻ thù không rõ danh tính, trở thành tội phạm giết người chỉ sau một đêm!
Đây hoàn toàn là một âm mưu.
Nhưng không ai có thể biện minh cho Trần Thái Nhật.
Nhà họ Vân nhận xác con gái, đưa theo đứa con của Trần Thái Nhật, chuyển nhà đi nơi khác.
Từ đó, bố mẹ nuôi của anh và nhà họ Thẩm phải mang tiếng xấu là gia đình tội phạm, mãi không thể ngóc đầu lên được
Về phần Trần Thái Nhật, vì năm đó tuổi anh còn trẻ nên bị kết án mười năm tù.
Người yêu đã chết, nhà họ Vân biến mất, anh thân bại danh liệt.
Trần Thái Nhật cho rằng cuộc đời mình vậy coi như chấm hết.
Tuy nhiên, sau một lần khám sức khỏe ở trong tù, nền tảng thể lực vượt trội đã khiến số phận anh một lần nữa xuất hiện kỳ tích.
Trần Thái Nhật đã có một cơ hội chuộc lỗi, mặc dù xác suất tử vong cao tới chín mươi chín phần trăm.
Tất cả mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ tổ chức thần bí âm thầm bảo vệ Cửu Châu – Hội Trường Thành.
Dùng xương máu của các anh em để bảo vệ Cửu Châu trường tồn mãi mãi!
Hội Trường Thành đóng quân tại bốn vùng Đông Tây Nam Bắc ở biên giới Hoa Quốc, nhằm ngăn chặn tử sĩ và lính đặc chủng do nước khác huấn luyện tấn công vào trong nước.
Đối thủ đều là những binh lính tinh anh có tài năng thiên bẩm của thế lực thù địch, mỗi người đều có thể chặn đứng hàng trăm người trong mưa bom bão đạn, thậm chí một vài người còn có sức mạnh võ thuật khủng khiếp, có thể chém đầu chỉ huy địch trong một đội quân mười nghìn người!
Nếu kẻ thù như vậy lẻn vào trong nước thì sức tàn phá mà nó gây ra là không thể tưởng tượng được.
Trong Hội Trường Thành của Hoa Quốc có tới hàng nghìn anh hùng vô danh chết mỗi năm vì chiến đấu chống lại kẻ thù!
Máu của anh hùng biến thành đất đỏ, thi thể hòa cùng đất trời tạo thành Trường Thành!
Trần Thái Nhật gia nhập Hội Trường Thành, dựa vào tài năng thiên phú và quyết tâm sống đến cùng, anh đã nhanh chóng trở thành cơn ác mộng của kẻ thù.
Trong vòng một năm, lưỡi dao của anh đã giết chết hàng trăm tên lính liều mạng.
Trong vòng hai năm, anh tập kích vùng ngoài biên giới, không dưới bốn mươi binh lính cấp S của thế lực thù địch đã bị anh chém đầu.
Trong năm năm, anh đảm nhận chức vụ người đứng đầu Hội Trường Thành ở phía Tây và trở thành Đại thống lĩnh trẻ tuổi nhất.
Trong tám năm, biên giới phía Tây Hoa Quốc đã trở thành khu vực cấm của các thế lực thù địch. Trần Thái Nhật đã ban hành sát lệnh ở phía Tây, bất cứ tử sĩ nào dám lẻn vào biên giới thì sẽ bị giết trong vòng sáu giờ!
Mười nghìn tử sĩ tinh anh đã bị Trần Thái Nhật dẫn quân đánh bại từng tên một, không tên nào lọt lưới. Điều đáng sợ hơn là thương vong trong trận chiến phía Tây của Hội Trường Thành từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ một con số!
Chỉ dựa vào sức mạnh một người và lực lượng của một bộ phận đã đủ để bảo vệ một phương của đất nước.
Quá mạnh mẽ!
Đây là một chiến công chưa từng có kể từ khi thành lập Hoa Quốc!
Người bảo vệ hòa bình, chiến thần mạnh nhất Hoa Quốc, anh xứng đáng với điều đó.
Những lãnh đạo cấp cao ở Hoa Quốc biết rõ nội tình đều gọi Trần Thái Nhật với một danh xưng là Thần Nhật Thái.
Nhân tài của Hoa Quốc vậy mà lại sinh ra ở một thành phố nhỏ bé như An Thành, e rằng sẽ khiến nhiều người kinh ngạc.
"Chủ nhân, đây là quê hương của anh à?"
Một người phụ nữ có thân hình bốc lửa, mặc chiếc áo khoác da đen bó sát, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đi theo Trần Thái Nhật, đặt câu hỏi với giọng điệu mơ hồ khó hiểu.
"Tề Vũ, tôi đã nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, hãy gọi tôi là ông chủ”.
Người đẹp ngoan ngoãn gật đầu.
Tề Vũ là nữ chiến binh thiên phú hàng đầu ở Hoa Quốc, đồng thời cũng là đội trưởng của tiểu đội Tiểu Vũ - thành viên của Tứ đại Vương Bài trong Hội Trường Thành ở khu vực phía Tây.
Là một chiến binh tinh anh, Tề Vũ sở hữu thể chất và khả năng chiến đấu vượt xa giới hạn của con người, cô có thể giết chết một con bò rừng hung bạo chỉ bằng một cú đấm!
Sau khi biên giới phía tây của Hoa Quốc trở thành khu vực cấm của kẻ địch, nhận được sự phê chuẩn, Trần Thái Nhật liền trở về nhà đợi lệnh.
Tề Vũ vừa là vệ sĩ vừa là thư ký riêng, chịu trách nhiệm giúp Trần Thái Nhật giải quyết mọi công việc.
"Ông chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Trần Thái Nhật cũng đang suy nghĩ.
Dựa vào công lao của mình, ở khắp Hoa Quốc này, Thần Nhật Thái đi đến đâu cũng giống như sự xuất hiện của hoàng đế.
Sau khi thu thập thông tin vụ án Vân Vũ Tuệ, anh đã nắm được một manh mối sơ lược.
Kẻ trực tiếp hãm hại Trần Thái Nhật rất có khả năng là gia tộc giàu có lớn mạnh nhất An Thành – nhà họ Lâm.
Còn lý do là gì thì chẳng ai biết được.
Chứng cứ cũng không có.
Nợ thì vẫn phải tính rõ ràng.
Nhưng điều quan trọng nhất là phải tìm ra được chân tướng sự việc năm đó.
Một tin tức khác cũng khiến Trần Thái Nhật không thể không chú ý đến.
Con cưng của bố mẹ nuôi nhà họ Thẩm, Thẩm Mộng Hàm – cô em gái từ nhỏ lớn lên cùng anh sắp đính hôn!
Đối tượng của lễ đính hôn là Lôi Bác – cậu chủ nhà họ Lôi giàu có ở An Thành, hôm nay cũng là ngày nhà họ Lôi tổ chức tiệc đính hôn.
Trần Thái Nhật rất biết ơn nhà họ Thẩm.
Sau khi anh xảy ra chuyện, họ còn móc nối các mối quan hệ xung quanh, hi vọng có thể giảm nhẹ án cho anh.
Hơn nữa, Trần Thái Nhật hoàn toàn có thể hình dung ra gia đình của một "kẻ sát nhân" sẽ phải chịu những ánh mắt xem thường như thế nào.
Anh nhất định phải đến tham dự lễ đính hôn của em gái.
Tặng cho cô ấy một món quà lớn và những lời chúc phúc, đây cũng là sự bù đắp của anh trai dành cho em gái.
E rằng bố mẹ nuôi vẫn tưởng rằng anh đang chịu án ở một nơi nào đó.
"Đi, đến nhà họ Lôi trước”.
...
Biệt thự của nhà họ Lôi nằm ở khu nhà giàu ở phía Đông thành phố An Thành.
Biệt thự đơn lập, xây dựng theo phong cách Châu Âu, trang trí xa hoa lộng lẫy.
Tiếng huyên náo trong sân vang vọng ra bên ngoài, rất nhiều khách mời, vô cùng náo nhiệt.
Trần Thái Nhật dẫn theo Tề Vũ tò mò như một đứa trẻ, bước qua ngưỡng cửa và bước thẳng vào sân.
Một bàn tiếp khách được đặt ở cửa ra vào, vô số khách mời đến tặng quà nối dài không dứt, xếp thành một hàng dài trước cửa.
Là một gia đình giàu có ở An Thành, hiển nhiên nhà họ Lôi có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng, đám người này e rằng đều đến để tạo dựng mối quan hệ.
Một nhân viên cao lớn, râu ria xồm xoàm dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ đứng bàn tiếp khách làm nhiệm vụ nhận quà và tiền mừng, lúc thấy Trần Thái Nhật bước vào, hắn cau mày quát lớn.
"Tao là Lôi Kiến, em họ của chú rể, hai người tới đây dự tiệc sao?"
"Đúng vậy”.
"Mày là bạn bè người thân của nhà nào?"
"Họ hàng nhà họ Thẩm, đến để chúc mừng”.
Vừa nghe thấy "nhà họ Thẩm", gương mặt Lôi Kiến nở một nụ cười chế giễu.
"Hóa ra là người đến trèo cao, hôm nay nhà họ Lôi mở tiệc đãi khách, nhà họ Thẩm chỉ làm phông nền, những người thân không liên quan thì không được phép vào”.
Trần Thái Nhật nhướng mày.
"Hai người kết hôn, vậy mà lại không cho người thân vào chúc mừng sao?”
Lôi Kiến lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
"Tao nghĩ mày đừng giả vờ nữa, loại chuột nhắt qua đường như nhà họ Thẩm nếu như không phải có cô con gái xinh đẹp được cậu chủ nhà bọn tao yêu thích thì làm gì có ngày được trở mình chứ”.
"Bây giờ mọi người đều biết nhà họ Thẩm leo lên cành cao nhờ cô con gái, đám người thân ai nấy đều nhao nhao đến đây ăn chùa uống chùa, nhà họ Lôi bọn tao không dễ bị lợi dụng như vậy đâu”.
Trần Thái Nhật liếc xéo bộ dạng trông mặt mà bắt hình dong của đối phương, bình thản nói.
"Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?"
Đối phương quan sát đánh giá Trần Thái Nhật một lượt, rồi nói với vẻ mắt chó coi thường người khác.
"Thằng ranh, tao thấy mày cũng đến đây để xin một bát cơm thôi, đừng để bị đuổi mà nhục nhã. Trừ khi mày có thể đưa ra đây một phần quà lớn, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ đuổi cổ mày ra ngoài, đến lúc đó sẽ xấu mặt nhà họ Thẩm lắm đấy!”
Trong bữa tiệc đính hôn, nếu người thân của một gia đình nào đó cư xử không đúng mực sẽ khiến nhà đó bị mất mặt, cứ xông thẳng vào thì chắc chắn không thể được.
"Ồ? Vậy thế nào mới được coi là một phần quà lớn?”
"Hừ, ít nhất là mười nghìn tệ, bị dọa sợ rồi chứ gì!”
Bên phía bàn đón khách ồn ào náo nhiệt thu hút rất nhiều khách mời đến chúc mừng dừng lại hóng hớt, không ít người chỉ trỏ Trần Thái Nhật.
"Hóa ra đây là đám người thân nghèo hèn của nhà họ Thẩm”.
"Còn muốn lợi dụng sơ hở để lẻn vào bữa tiệc, mặt mũi đẹp trai thì có tác dụng quái gì chứ, đi tay không đến đây, ngay cả hộp quà cũng không mang theo”.
"Chẳng hiểu quy tắc gì hết, nhà họ Lôi có thể xem trọng nhà họ Thẩm đúng là may mắn của bọn họ”.
"Không cùng đẳng cấp, nhà họ Lôi là một gia tộc lớn, còn nhà họ Thẩm chỉ là một gia đình bên đường, không thể so sánh được”.
"Mười nghìn tệ ư, theo tôi thấy ngay cả một tệ hắn cũng chẳng móc ra được đâu”.
Hôm nay nhà họ Lôi làm chủ, khách mời hầu hết đều là người thân hoặc đối tác làm ăn của nhà họ Lôi, bọn họ đều chẳng xem một gia đình bình thường như nhà họ Thẩm ra gì.
Lôi Kiến thấy Trần Thái Nhật không trả lời, còn tưởng rằng anh đã bị dọa sợ, hắn dương dương đắc ý nói.
"Sao hả? Mày lấy tiền ra, lấy tiền ra đây đi xem nào? Có bản lĩnh thì mày lấy tiền mừng mười nghìn tệ ra, nếu không thì mau cút đi, không có tiền là không có tiền, còn giả bộ ra oai gì chứ?”
Mọi người xung quanh cười phá lên.
Lôi Kiến nhìn thấy có người ủng hộ mình nên càng đắc ý hơn, khuôn mặt đỏ bừng, vuốt bộ râu ngược lên, cứ như thể bản thân hắn đột nhiên trở thành nhân vật trung tâm của nhà họ Lôi.
"Ha ha, thằng ranh, đừng nói là tao không cho mày cơ hội, mày dám đặt cược không? Nếu mày có thể lấy ra món quà mừng hơn mười nghìn tệ thì tao sẽ quỳ xuống và dập đầu với mày ba cái! Nếu không, thì mày phải gọi tao một tiếng ông nội trước mặt tất cả mọi người!"
Ngoài sảnh tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người nhìn Trần Thái Nhật và Tề Vũ mặc quần áo bình thường, nhao nhao bàn tán.
"Gọi đi! Mau gọi đi!"
"Nhà họ Lôi là nơi mà mày có thể đến sao?”
"Muốn lợi dụng chiếm hời thì phải làm cháu trai của người ta!”
Mọi người đứng hóng hớt cũng không ngại làm to chuyện.
Trần Thái Nhật chẳng thèm quan tâm đến sự ồn ào huyên náo xung quanh, anh nở một nụ cười nhạt.
"Hóa ra cậu thích dùng cách này để nói chuyện với tôi, cũng không tệ, thú vị đấy”.
Dứt lời, anh quay sang nói với Tề Vũ đang ngó nghiêng xung quanh.
"Đi, lấy món binh khí mà tổ chức từng khen thưởng mang đến đây”.
“Hả?”, Tề Vũ tỏ vẻ kinh ngạc: "Chơi đùa chút thôi cũng không phải đánh nhau, lấy cái đó đến đây làm gì vậy?”
"Nhanh lên”.
Tề Vũ lè lưỡi, bộ dạng sợ Trần Thái Nhật tức giận, cô bước dài chân, vội vàng chạy ra ngoài.
Chưa đến một phút sau, Tề Vũ mang theo một cái hộp vải nhung màu đen bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Dường như có thứ gì đó nặng trĩu trong đó.
Tất cả mọi người đều vươn cổ, muốn nhìn xem Trần Thái Nhật muốn làm gì.
Tề Vũ chủ động mở hộp.
"Ôi trời! Muốn quay phim sao?"
Chiếc hộp vừa mở ra, ánh sáng chợt lóe lên, mọi người rối rít phát ra tiếng ồ kinh ngạc.
Bên trong hộp, không phải đồng hồ nổi tiếng hay trang sức.
Mà là một thanh kiếm dày thủ công có tạo hình theo phong cách cổ xưa, màu đỏ và không có vỏ kiếm!
Trông có vẻ nặng mấy chục cân.
Tạo hình tuyệt đẹp, sự phản chiếu màu vàng chói khiến người khác khó nhìn thẳng vào nó.
Lưỡi kiếm sắc bén, hoa văn trang trọng, tao nhã, rất giống hình dáng kiếm của Bảo Việt Vương nước Viêm Hạ, mặc dù là vũ khí nhưng rõ ràng nó được dùng làm quà tặng hoặc là vật để thực hiện nghi lễ lớn, chạm khắc tinh tế, mang đúng dáng vẻ của một tác phẩm nghệ thuật.
Trần Thái Nhật cầm kiếm lên, rồi đập xuống bàn.
Keng!
Lôi Kiến bị dọa sợ giật nảy mình trước tiếng động lớn.
"Làm cái gì vậy hả, thanh kiếm rách nát này thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?”
Trần Thái Nhật không đáp lời, anh thản nhiên dùng móng tay quẹt nhẹ vào thanh kiếm.
Mọi người yên lặng vài giây.
Đột nhiên, một người phụ nữ đứng hóng hớt xung quanh thốt lên với giọng điệu run rẩy.
"Thanh kiếm này... hình như làm bằng vàng!"
- -------------------