Đám người Hứa Mỹ Tình nhìn thấy Trình Minh Viễn đột nhiên đi đến đây thì chau mày lại.
Họ thực sự không ngờ rằng anh ta lại ghê tởm đến vậy, còn chưa được thăng chức trưởng phòng mà mới uống có mấy ly rượu đã ra dáng lãnh đạo rồi.
“Trưởng phòng Trình, anh ngầu lắm!”
“Tên bảo vệ quèn, uống đi! Nếu không uống thì sau này mày đừng mong trụ lại được ở bộ phận quan hệ xã hội này”.
Vương Đông và Cao Viễn cũng hùa theo.
Trình Minh Viễn mặt đỏ bừng bừng, nhìn Trần Thanh rồi nói một cách đắc ý: “Tên bảo vệ quèn này, tao đếm đến ba, nếu mày không uống thì đừng trách tao không khách khí”.
Trình Minh Viễn được hùa theo đến phổng cả mũi, lại thêm tác dụng của cồn rượu nên anh ta càng muốn áp chế Trần Thanh hơn.
Ý đồ của anh ta rất đơn giản, anh ta chỉ cần khiến cho Trần Thanh mất mặt là được.
“Trình Minh Viễn, anh quá đáng lắm rồi đấy”, Hứa Mỹ Tình nói.
“Quá đáng quá đi mất!”
“Không ngờ anh lại là loại người như vậy, Trần Thanh đừng có nghe lời anh ta nói”.
Các nhân viên nữ bên cạnh hùa nhau nói.
Các cô đứng bên cạnh đều bất bình lên tiếng nhưng Trình Minh Viễn cũng chẳng quan tâm.
“Uống!”
Trần Minh Viễn nhìn chằm chằm Trần Thanh: “Nếu mày không uống thì chính là không nể mặt tao đấy. Tao nói cho mày biết, tao rất thân với Long Cảnh Sơn, nếu mày không nể mặt tao thì tối nay tao sẽ khiến mày không thể bước ra khỏi đây”.
Trần Thanh nhìn vẻ mặt ấy của Trình Minh Viễn thì cười nhạt.
Trình Minh Viễn hùng hổ dọa người thế thì anh lại càng không muốn giữ thế diện cho anh ta.
Rầm!
Đúng lúc Trần Thanh vừa định ra tay thì cửa phòng SVIP bị người ta đẩy mạnh ra.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều dồn cả về phía cánh cửa đó.
Họ nhìn thấy một người trung niên đầu trọc lốc, bước chân thì lảo đảo đang đứng trước cửa.
Khi họ nhìn sang thì người đó ợ lên một cái.
Rồi ông ta nhìn chằm chằm vào đám người Hứa Mỹ Tình.
“Giám đốc Trương, chúng ta đi nhầm phòng SVIP rồi, quay lại thôi”.
Lúc này, có một người chạy đến đỡ lấy ông ta rồi nói.
Giám đốc Trương hất văng tay người đó ra rồi nở một nụ cười thô tục: “Tôi không đi nhầm, chỗ này toàn gái xinh thế này, tôi muốn các cô ấy phục vụ mình”.
Giám đốc Trương vừa nói vừa lung lay cơ thể béo ục ịch của mình tiến lại gần.
Ông ta đi đến phía cạnh bàn, sau khi nhìn thấy đám người Hứa Mỹ Tình thì lại càng tỏ ra dâm dê hơn.
“Các người đều là ‘gái’ phục vụ đúng không, đến uống rượu với ông đây rồi ông đây sẽ thưởng cho”.
Giám đốc Trương vừa nói vừa mở túi tiền ra rồi rút ra một tập tiền.
Bịch!
“Chó má, có tiền là giỏi à, cút ra cho tôi”.
Trình Minh Viễn tức giận đứng bật dậy đập bàn rồi mắng.
Giám đốc Trương thấy Trình Minh Viễn như vậy thì cầm tiền quăng vào mặt anh ta rồi nói: “Vẫn chưa đủ tiền sao? Tôi còn rất nhiều, chỉ cần các cô em này uống rượu với tôi là được”.
Trình Minh Viễn bị ném tiền vào mặt như thế thì tức giận bừng bừng.
Anh ta lao thẳng ra: “Cùng đánh ông ta một trận cho tôi”.
Vừa nói xong Trình Minh Viễn đã vung nắm đấm vào mặt giám đốc Trương.
“Đánh hắn!”
“Dám đến đây khoe khoang, có tiền thì giỏi lắm sao. Đánh đi!”
Vương Đông và Cao Viễn dưới tác động của cồn rượu đã xông cả vào giúp đỡ.
Aiya! Aiya!
Rất nhanh sau thì giám đốc Trương và đám đàn em đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.
“Cút!”
Trình Minh Viễn đánh đủ rồi thì chỉ thẳng vào mặt giám đốc Trương nói: “Mẹ mày, cút ra thật xa cho tao!”
Giám đốc Trương bị đánh đến bầm dập mặt mày đứng lên nói: “Cái đệt, mày được đó, cứ đợi đấy cho tao”.
“Ông đây sợ mày chắc? Tao nói cho mày biết, tao quen với Long Cảnh Sơn, ở đây anh ta là to nhất”, Trình Minh Viễn nói một cách khoa trương.
Giám đốc Trương liếc anh ta một cái rồi dẫn theo đám đàn em rời khỏi.
“Trưởng phòng Trình, ngầu lắm”.
“Thật là man”.
Đám Cao Viễn lại tiếp tục nịnh hót.
“Tất nhiên rồi!”
Trình Minh Viễn nói một cách kiêu ngạo.
Rồi anh ta quay sang nhìn mọi người ở đây với vẻ đắc ý: “Có nhìn thấy không? Muốn đối đầu với tôi thì chỉ có kết cục như vậy thôi”.
Cuối cùng anh ta nhìn về phía Trần Thanh như mang theo ý cảnh cáo.
Trần Thanh thấy anh ta ra vẻ như thế thì lắc đầu một cách bất lực.
Đám Hứa Mỹ Tình cũng thấy vậy, nhưng họ không có cách nào để phản bác lại được. Họ đều biết Trình Minh Viễn ở Nam Hải này là một người có ô dù, trong nhà có người làm chức vụ cao ở công ty.
Anh ta ra vẻ như thế thì mọi người cũng đành mặc kệ.
Giám đốc Trương bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập quay lại phòng SVIP.
Vừa vào đến phòng, ông ta đã mắng: “Mẹ nó, tên nghiệt chủng đó ra tay ác thật”.
“Giám đốc Trương, là ai đã đánh ông đến mức này thế?”
Lúc này, một người thanh niên ngồi ở giữa phòng, trái ôm phải ấp hai người đẹp hỏi.
“Cậu cả, chỗ này của cậu không ổn lắm, chuyện đầu tư tôi còn phải suy nghĩ thêm. Cậu có biết lúc nãy tôi đi nhầm phòng SVIP...”.
Giám đốc Trương kể lại toàn bộ câu chuyện lúc nãy.
“Đúng rồi, anh ta nói mình rất thân với Long Cảnh Sơn, tìm ai đến anh ta cũng không sợ”.
Cuối cùng ông ta còn nói thêm một câu.
Người trẻ tuổi đó nghe được lời này thì lạnh giọng hỏi Long Cảnh Sơn đang rót rượu bên cạnh: “Thân với cậu sao?”
Long Cảnh Sơn nhìn ánh mắt ấy của người trẻ tuổi này thì bị dọa thay đổi sắc mặt, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Cậu cả, tôi không quen anh ta, chỉ là tôi thấy anh ta tiêu nhiều tiền lại còn hay đến đây cho nên mới giữ thể diện cho anh ta mà kính anh ta một ly thôi”.
“Anh ta có lai lịch thế nào?”, cậu cả lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là trưởng phòng của một công ty thôi”, Long Cảnh Sơn nói: “Hình như trong nhà có ô dù, nhưng cũng không phải to lớn gì cho lắm”.
“Mẹ nó, mặc kệ anh ta là ai, dám đánh bị thương khách của cậu cả đây thì tôi sẽ không tha cho hắn”.
Người trẻ tuổi đó đứng lên rồi nói: “Giám đốc Trương, ông cứ yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông rồi khiến cho đám cô gái xinh đẹp đó “phục vụ” ông uống rượu, nếu ông ưng ai thì ngủ với người đó, có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm”.
“Cậu cả, thật sao?”, giám đốc Trương cười rộ lên.
“Tất nhiên rồi”, người trẻ tuổi đó nói một cách ngông cuồng: “Ông cũng không xem xem đây là địa bàn của ai. Đi thôi!”
Vừa nói dứt lời thì cậu cả đã tự mình dẫn đường đi trước, Long Cảnh Sơn và giám đốc Trương vội chạy theo sau.
Long Cảnh Sơn thầm nghĩ trong lòng, tên Trình Minh Viễn này đúng thật là không muốn sống nữa rồi, đắc tội với ai không đắc tội mà lại dây vào cậu cả này.
Lại còn dám đánh khách của cậu cả nữa chứ, đúng là tự mình tìm đường chết mà.
Phòng SVIP bên này.
Trình Minh Viễn vẫn đang chém gió ầm ầm.
Anh ta có thể chém gió về chuyện đánh người ban nãy cả đời không dừng được mất.
Hơn nữa, anh ta nghĩ đám người Hứa Mỹ Tình chắc chắn phải cảm kích anh ta lắm.
“Chị Mỹ Tình, chúng mình cũng ăn no rồi, hay là đi về trước đi”.
Trần Thanh cũng không chịu được nữa, anh nói: “Đúng thế. Tôi ăn no rồi, chúng ta về trước đi”.
Cũng không còn sớm nữa.
Trần Thanh vừa đề nghị như vậy thì mọi người đều đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!