“Mẹ kiếp, mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói như vậy với Võ gia như vậy?”
“Chết tiệt, đúng là ngông cuồng, ngu xuẩn mà!”
“Mày có biết Võ gia của bọn tao là ai không? Cao thủ Bát Cực Quyền, đứng trong top ba ở Nam Hải chỉ là chuyện nhỏ”.
“Mẹ kiếp, người sắp nằm xuống là mày đó. Vẫn còn dám ở đây kêu gào à”.
Nghe thấy lời Trần Thanh nói, những người xung quanh khó chịu, mắng mỏ.
Bọn họ đều nghĩ rằng Trần Thanh quá đỗi ngu xuẩn, ngông cuồng rồi. Dám nói ra những lời như vậy, rõ ràng là không coi Võ gia ra gì hết.
Võ Cung nghe thấy những lời Trần Thanh nói cũng cảm thấy bị chọc giận, ông ta lạnh lùng gầm lên: “Thằng nhãi, đừng có mà ngông cuồng, tao giết mày dễ như trở bàn tay vậy. Chỉ cần ba chiêu là đủ tao đánh bại mày rồi”.
“Ba chiêu?”
Trần Thanh lắc đầu đáp: “Tôi không cần dùng tới ba chiêu. Một chiêu là đủ rồi”.
“Ngông cuồng, ngu xuẩn!”
Võ Cung gầm lên một tiếng, tiếp đó bước lên phía trước, dùng một chiêu Bát Cực Quyền điển hình tấn công Trần Thanh.
“Được!”
Đám người xung quanh thấy Võ Cung xuất chiêu liền kích động hò hét không ngừng.
Nắm đấm của Võ Cung hướng thẳng về phía Trần Thanh, cơ thể Trần Thanh chỉ khẽ nhúc nhích.
Anh nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công đó.
“Một chiêu!”
Trần Thanh đáp: “Hơi yếu rồi”.
Võ Cung nghe thấy lời này liền kích động, xoay người liền tiếp tục tung một chiêu băng quyền về phía Trần Thanh.
Lần này khoảng cách của Võ Cung tương đối gần, dồn mạnh lực cho cú đấm đó.
Võ Cung nghĩ rằng với khoảng cách gần như vậy chắc chắn Trần Thanh không thể nào né được, nhất định sẽ đánh trúng.
Nhưng điều làm ông ta không thể ngờ được là Trần Thanh vẫn chỉ khẽ động đậy một chút liền nhẹ nhàng tránh được chiêu đó.
“Vẫn còn một chiêu!”
Trần Thanh bình thản nói: “Còn chiêu nào mạnh hơn không?”
Võ Cung nghe thấy câu này của Trần Thanh liền có chút không thoải mái. Ông ta không ngờ một người trẻ tuổi như vậy có thể dễ dàng né được hai chiêu của mình.
Chiêu thứ ba, ông ta nhất định phải đánh trúng Trần Thanh, không thì thật là mất mặt.
Nghĩ tới đây, vai của Võ Cung khẽ động, cả người ông ta lao về phía Trần Thanh.
Đây là chiêu thức mạnh nhất của Võ Cung, và cũng là một chiêu thức rất khó trong Bát Cực Quyền, Thiết Sơn Kháo!
Chiêu mạnh nhất của Võ Cung chính là chiêu này, bình thường ông ta rất hiếm khi sử dụng, vì Võ Cung biết nếu như bị chiêu Thiết Sơn Kháo của ông ta đánh trúng, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
Võ Cung cũng biết rõ sức mạnh của chiêu thức này, chỉ cần ông ta dùng chiêu này thì ngay cả cây cổ thụ một người ôm không hết cũng dễ dàng bị đánh gẫy.
Đùng!
Võ Cung đánh trúng vào người Trần Thanh, lần này Trần Thanh không hề né. Khi hai người đâm sầm vào nhau, âm thanh như bị bóp nghẹt .
“Lần này chắc chắn thắng rồ!”
“Thiết Sơn Kháo mà xuất chiêu không ai có thể chống đỡ được”.
“Haiz, hắn ta vẫn còn non lắm, vậy mà dám đỡ trực diện chiêu thức này của Võ Gia”.
“Đáng đời tên ngông cuồng tự cao. Giờ hắn ta nếm trái đắng rồi”.
Xung quanh mọi người thấy vậy liền bắt đầu bàn tán.
Võ Cung trong lòng cũng có một tia vui mừng, chỉ cần đánh trúng ông ta liền có tự tin đánh bại đối phương.
Chỉ là, Trần Thanh không hề bị đánh ngã, việc này khiến Võ Cung có chút bất ngờ.
Nhưng trong lòng Võ Cung thầm nghĩ, Trần Thanh không ngã, nhưng chắc chắn cũng bị thương nặng rồi. Hơn nữa giờ ông ta chỉ cần đẩy nhẹ, anh nhất định sẽ gục ngã.
Nghĩ vậy, Võ Cung liền kéo dãn khoảng cách, vươn tay đẩy Trần Thanh.
Trần Thanh không ngã xuống.
Ông ta liền đẩy mạnh hơn.
Trần Thanh vẫn không hề ngã gục.
Võ Cung không dám tin, liền tiếp tục dồn lực đẩy mạnh hơn.
“Được rồi đó!”
Lúc này Trần Thanh lên tiếng.
Võ Cung nhìn bộ dạng bình thản của Trần Thanh, ông ta kinh ngạc vô cùng.
“Mày, mày không bị thương?”
Võ Cung nghi hoặc hỏi.
Đám người xung quanh cũng cảm thấy bất ngờ.
“Có chút lực này thì bị thương sao được?”, Trần Thanh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Giờ tới lượt tôi rồi”.
“Ai nói tới lượt mày?”
Võ Cung hừ lạnh một tiếng, ông ta vẫn muốn tiếp tục xuất chiêu.
Nhưng ngay lúc này, Trần Thanh liền động đậy.
Chỉ thấy Trần Thanh vung chân đá một cước về phía Võ Cung.
Thấy Trần Thanh không dùng quá nhiều lực, Võ Cung cười lạnh một tiếng, “Không tự lượng sức! Một chiêu mà đòi đánh ngã tao? Làm gì có chuyện đó!”
Võ Cung vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị tiếp chiêu.
Bịch!
Võ Cung vừa đưa tay lên đỡ chiêu liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Vào khoảnh khắc cuối, chiêu này của Trần Thanh giống như băng quyền vậy, đột ngột dồn lực.
Một giây sau, cơ thể của Võ Cung bị đá bay ra ngoài.
Bùm!
Võ Cung bị đá bay ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông ta bị đâm hỏng.
Sau khi đâm hỏng cánh cửa, ông ta ngã nhào xuống đất, lúc chạm mặt đất, cơ thể ông ta vẫn nảy vài phát rồi mới ngưng lại.
“Mày… Mày…”
Sau khi cơ thể ngưng lại, Võ Cung chỉ tay về phía Trần Thanh, vẫn chưa nói dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, ngất lịm đi.
Ahh!
Đám người xung quanh lập tức ngây người.
Cao thủ lợi hại nhất của bọn họ, cao thủ nằm trong top ba của Nam Hải đó. Vậy mà giờ đây Trần Thanh đá một cước đã đánh bại rồi.
Đây chắc chắn là sức mạnh kinh hồn mà.
Võ Cung tiếp sau sẽ thế nào đây, khi đối diện với sức mạnh kinh hồn này, ông ta không có cách nào chống đỡ được.
Những người chứng kiến đầy cảm thấy choáng váng.
Bọn họ không ngờ rằng, một người trẻ tuổi như Trần Thanh lại lợi hại như vậy.
Anh nói chỉ cần một chiêu quả thật là một chiêu, ngay cả nửa chiêu thừa thãi cũng không có.
Trần Thanh nhìn thấy Võ Cung nằm trên nền đất liền cười nhạt, Võ Cung đúng là khá mạnh, nhưng khi đối diện với một cao thủ bẩm sinh như anh thì vẫn không phải đối thủ.
“Hoá ra chỉ có vậy thôi sao”.
Trần Thanh nói xong liền đi về phía văn phòng.
Còn lúc này đối với Triệu Ngũ đang ở trong văn phòng, ông ta cũng ngây người một chỗ.
Ông ta vốn là đang nghe nhạc và hát theo, đợi người đẹp tới phục vụ.
Dù gì đối với ông ta mà nói, một khi Võ Cung đã ra tay thì không có đối thủ nào mà không giải quyết được.
Nhưng ông ta ngàn lần không ngờ được, Võ Cung lại bị đá bay về phía trong.
Ông ta không dám tin khi nhìn thấy Võ Cung ngã nhào trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Khi mà ông ta vẫn đang rất shock, Trần Thanh đã chầm chậm bước vào.
Trần Thanh nhìn người đang ngồi trên bộ sofa lộng lẫy kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Ông là Triệu Ngũ? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông”.
Trần Thanh nói xong liền ngồi xuống đối diện Triệu Ngũ
Sau khi ngồi xuống, Trần Thanh rút ra một điếu thuốc và châm thuốc.
Anh nhả một hơi khói, bình thản nhìn Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ nhìn Trần Thanh đang ngồi trước mặt mình khẽ chau mày, trong lòng ông ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
Bởi vì rất lâu rồi không ai dám nói chuyện với ông ta bằng thái độ đó, cũng không ai dám hỗn xược như vậy trược mặt ông ta.
Trần Thanh khiến ông ta cảm thấy anh không hề coi trọng mình chút nào, lại còn trực tiếp gọi tên ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!