Mã tấu dừng ngay trước mặt Trần Thanh, anh liền lấy hai tay kẹp chặt lấy nó.
Tên tóc đỏ cũng sợ đến ngây người.
Keng!
Trần Thanh vừa giơ tay giữ lấy mã tấu thì ngay lập tức nó đã bị bẻ ra làm đôi.
Oa~
Đám người ở đây đều bị dọa đến sững người.
Chuyện xảy ra ngay trước mắt này đối với họ quá là rúng động rồi.
Keng!
Trần Thanh không đợi đám người tên tóc đỏ hoàn hồn lại đã một phát đá hắn văng ra.
Tên tóc đỏ ngay tức thì bay ra ngoài, lúc bay ra còn đụng vào mười mấy người khác nữa mới dừng lại.
Sau khi hắn ta bị đá bay về phía sau thì lập tức bò dậy, đi về hướng Trần Thanh, miệng vẫn còn mắng: “Mẹ mày~ ai ya~”
Tên tóc đỏ còn chưa nói hết câu đã phun ra một ngụm máu rồi ngay lập tức gục xuống đất.
Két!
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, không ít người đều thấy hoảng sợ.
“Các người thì sao, muốn tiếp tục cản đường hay là cút đây?”
Trần Thanh quan sát đám người xung quanh một vòng rồi hỏi.
Anh vừa nói vừa bước lên vài bước.
Khi anh tiến về phía trước, đám người đều lần lượt tách sang hai bên.
Họ thực sự bị Trần Thanh dọa sợ muốn tụt quần rồi.
Họ đều hiểu rằng, gặp được một người dũng mãnh thế này mà vẫn cứng đầu xông lên thì chỉ có đi tìm đường chết mà thôi.
Trần Thanh thấy bọn họ dạt hết sang hai bên thì cười nhạt, kết quả anh muốn chính là như vậy, anh không muốn phí thêm thời gian ở đây nữa.
Trần Thanh đi được vài bước thì dừng lại.
“Cậu, lại đây”
Anh chỉ tay vào một tên bảo vệ rồi nói.
Sắc mặt tên bảo vệ bị Trần Thanh chỉ vào ngay lập tức trắng bệch.
Cậu ta không muốn đi ra, nhưng đám người phía sau khi nhìn thấy Trần Thanh đi về phía này thì đều vội vàng mà đẩy cậu ta ra ngoài.
“Anh... anh gọi tôi sao?”
Tên bảo vệ vừa run rẩy vừa hỏi.
“Ừ, dẫn đường, dẫn tôi lên tìm Triệu Ngũ”.
Trần Thanh nói với cậu ta.
“Tôi, tôi...”
“Có ý kiến gì sao?”
Trần Thanh nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Không, không có ý kiến gì, tôi dẫn anh đi”, tên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mà cậu ta dám có ý kiến cơ chứ. Chỉ sợ cậu ta nói thêm câu nào thì Trần Thanh sẽ làm thịt cậu ta ngay lập tức.
“Đi thôi!”
Trần Thanh nói.
“Được, được, anh đi theo tôi”, tên bảo vệ lau mồ hôi rồi vội vàng đi trước dẫn đường.
Triệu Ngũ vẫn như mọi khi, ông ta quay lại phòng làm việc thì bật một bài hát mình thích sau đó bảo người mang đồ mình thích ăn nhất lên, tất nhiên là không thể thiếu được người đẹp bón đồ cho ông ta rồi.
Triệu Ngũ cảm thấy khoảnh khắc được thả lỏng nhất trong ngày chính là bây giờ, cho nên mỗi ngày đến thời gian này ông ta đều không cho ai đến làm phiền.
Cộc! Cộc!
Nhưng hôm nay ngay lúc ông ta đang ăn uống hưởng thụ thì lại có người cả gan dám gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
Trần Ngũ dừng lại rồi hỏi một cách khó chịu.
“Ngũ gia, có một chuyện quan trọng muốn báo với ông một tiếng”.
Từ bên ngoài vọng đến một giọng nói gấp gáp.
“Vào đi”.
Triệu Ngũ nói.
Ông ta vừa nói xong thì rất nhanh đã có một tên đàn em đi vào.
“Có chuyện gì thế?”
“Ngũ gia, là thế này, bên dưới có một tên bảo vệ quèn đang làm loạn, hắn ta nói muốn gặp ông, anh ta sắp lên đến nơi rồi”, tên đàn em nói với ông ta.
Triệu Ngũ nghe được lời này của tên đàn em thì tức giận: “Đến một tên bảo vệ quèn mà các người cũng không ngăn được ư?”
Từ ngày Triệu Ngũ có tiếng tăm ở cái đất Nam Hải này chưa có ai dám đến gây chuyện với ông ta, hôm nay khi nghe thấy một tên bảo vệ quèn lại dám động tay đông chân ở đây, ông ta không nhịn được mà tức giận bừng bừng.
Dám một mình đến đây gây chuyện thì đúng là không để Triệu Ngũ gia đây vào mắt, nếu không xử lý hắn ta thì sau này làm sao ông ta còn dám ngẩng đầu trên cái đất Nam Hải này nữa chứ.
“Hắn ta hơi bị khủng”, tên đàn em cúi thấp đầu: “Bọn em không ngăn được hắn ta”.
“Một lũ vô dụng!”
Triệu Ngũ tức giận đập bàn, mắng.
Đám đàn em đều bị mắng đến mức run lẩy bẩy không dám mở miệng nói câu nào.
Triệu Ngũ im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Đi báo cho Võ Cung biết, rồi bảo Võ Cung qua đây xử hắn một trận, đừng để cho hắn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi”.
Tên đàn em nghe được lời này của Trần Ngũ thì đồng ý ngay: “Vâng, em đi thông báo ngay đây”.
Nói xong tên đàn em liền đi ra.
Sau khi ra ngoài, hắn nghĩ thầm, lần này Trần Thanh chắc chắn phải chết thảm rồi.
Võ Cung là cao thủ bật nhất có một không hai bên cạnh Triệu Ngũ.
Chắc chắn ông ta nằm trong top 3 cao thủ ở cái đất Nam Hải này, lấy 1 địch 10 cũng là chuyện thường. Người như tên bảo vệ quèn này cũng chỉ có thể bị đánh cho không dậy nổi được thôi.
Tên đàn em của Triệu Ngũ cười trộm, Võ Cung tự mình ra tay thì Trần Thanh chắc chắn sẽ bị đánh cho không còn mảnh giáp.
Tên bảo vệ đi trước dẫn đường, Trần Thanh đi phía sau hắn, hơn nữa phía sau anh còn có một đám người đi theo, trên mặt họ đều tràn ngập sự khó chịu và tức giận.
“Cái đó... phía trước chính là phòng làm việc của Ngũ gia”.
Tên bảo vệ chỉ vào phía trước nói.
Trần Thanh đi nốt bậc thang cuối cùng thì nhìn thấy mấy căn phòng, cửa lớn của chúng đều tráng lệ như trong cung điện vậy.
Nhưng ngay lúc này thứ hấp dẫn ánh nhìn của anh không phải là cánh cửa đó, mà là một người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa, mặc trang phục thời nhà Đường, hai bên thái dương nhô lên, mặt mày thì tái xanh, đôi tay giấu trong tay áo,.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Trần Thanh liền biết được ông ta là một người trong dòng dõi võ thuật, hơn nữa nhìn hai bên thái dương thế kia thì chắc chắn là một cao thủ.
“Ông Võ”
“Ông Võ, ông mau xử hắn ta đi!”
“Ông Võ, chính là hắn ta, dám đến gây chuyện chỗ chúng ta lại còn đánh người của chúng ta bị thương”.
Nhìn thấy người đứng ở cửa thì đám người xung quanh Trần Thanh đều nhao nhao cả lên.
Khi họ nói, người đàn ông trung niên đứng ở cửa đó nhướng mi nói: “Một đám rác rưởi, cút sang một bên cả đi”.
Một tiếng hét này của ông ta như tiếng sư tử gầm vậy, đám người ở đây đều thấy tai mình ong hết cả lên.
Nghe được tiếng hét này của Võ Cung, đám người vội vàng tản đi.
Lúc này họ đều quay sang nhìn Trần Thanh đang đứng giữa với một ánh mắt thương hại.
Họ cảm thấy lần này anh chắc chắn sẽ rất thảm.
Đúng lúc này, Trần Thanh lại tiến lên trước hai bước.
Võ Cung thấy Trần Thanh không bị mình dọa sợ hơn nữa lại còn tiến lên phía trước thì không khỏi cau mày.
“Nhãi ranh, dám đến đây gây chuyện, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, tự chặt đứt hai tay mình rồi cút khỏi đây”, Võ Cung nhìn chằm chặp Trần Thanh rồi nói một cách lạnh lùng.
Dù Võ Cung nói như vậy nhưng Trần Thanh không coi ông ta ra gì mà vẫn đi lên phía trước.
“Triệu Ngũ ở bên trong đúng không?