Trần Thanh cũng biết rằng thường thì bệnh nhân sẽ có tình trạng ỷ lại vào bác sĩ. Nhưng anh không ngờ rằng Giang Uyển Quân lại phụ thuộc vào mình nhiều như vậy.
Ngay cả khi Giang Uyển Quân ngủ, cô ấy cũng phải nắm lấy tay anh mới ngủ được.
Cuối cùng thì anh cũng dỗ được Giang Uyển Quân ngủ và bước ra khỏi phòng.
Lúc này, Giang Sơn và những người khác đã đợi sẵn ở ngoài rồi.
“Bác sĩ Trần, sức khỏe của con gái tôi đã ổn rồi chứ?”, Giang Sơn hỏi.
“Không sao rồi, chỉ là cơ thể cô ấy có chút suy nhược, tôi sẽ kê toa thuốc, uống trong vòng một tuần là khỏi thôi”, Trần Thanh nói.
“Vậy làm phiền cậu rồi”, Giang Sơn nói.
“Bác sĩ Trần, con gái tôi làm gì cũng bám theo cậu như thế thì phải giải quyết như thế nào đây?”
Hà Minh Anh lại hỏi Trần Thanh.
Dù cho Trần Thanh có tài y thuật giỏi và đã chữa khỏi cho con gái mình. Nhưng trong mắt của bà ta, anh cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, còn lâu mới xứng với con gái của mình.
“Chuyện này bà cứ yên tâm đi. Sau này, tôi sẽ cố gắng không chạm mặt cô ấy, lâu ngày không gặp thì tự nhiên cô ấy sẽ quên thôi”.
Trần Thanh cũng hiểu Hà Minh Anh đang nghĩ gì.
“Vậy thì tốt rồi”, Hà Minh Anh nói: “Sau này, nếu có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi là được rồi. Đừng có tiếp xúc quá gần với Uyển Quân”.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu.
Sau khi Trần Thanh kê đơn xong thì Giang Sơn và những người khác tiễn anh ra ngoài cửa.
“Bác sĩ Trần, hãy nhớ những gì cậu đã nói. Giữ khoảng cách với Uyển Quân và đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với con gái nhà chúng tôi”.
Khi Trần Thanh lên xe, Hà Minh Anh vẫn không ngừng dặn dò anh.
Trần Thanh nhìn thấy biểu hiện của Hà Mai Anh như vậy thì liền nói: “Bà Hà, tôi biết rồi! Bà cứ yên tâm đi”.
“Cậu biết thì tốt rồi”, Hà Mai Anh lạnh nhạt nói: “Cậu chỉ là một nhân viên bảo vệ, không xứng với con gái tôi”.
Trần Thanh không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi lên xe.
Giang Tử Phong lái xe đưa Trần Thanh đi.
Giang Sơn nhìn Trần Thanh rời đi rồi mới thôi không nhìn theo nữa.
“Bà xã, tôi nghĩ bà không cần thiết phải làm như vậy đâu”, Giang Sơn nói.
Hà Mai Anh biết Giang Sơn đang nói về chuyện gì, liền quả quyết nói: “Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Cậu ta chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể để cậu ta đến gần con gái mình được. Lỡ như Uyển Quân thực sự thích cậu ta, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị thiệt thòi lớn sao?”
Giang Sơn trầm giọng nói: “Tôi thì cảm thấy cậu ta không hề tầm thường. Nhất định là người có chí lớn”.
“Vậy thì đã sao? Cậu ta có giỏi thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một tên bảo vệ. Hoàn toàn không xứng với Uyển Quân nhà chúng ta”, Hà Mai Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu cậu ta muốn nhân cơ hội này mà tiếp cận con gái chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Giang Sơn nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Hà Mai Anh thì đành lắc đầu bất lực.
“Anh Thanh, những lời bác cả em nói anh không cần phải để bụng làm gì. Bác ấy là vậy, thường không xem ai ra gì”.
Giang Tử Phong ở trong xe nói với Trần Thanh.
Trần Thanh thì ngược lại vô cùng điềm tĩnh, anh cười nói: “Haha, tôi vốn không hề để bụng. Còn bà ta cũng là vì nghĩ cho con gái mình mà thôi, không có gì to tát cả”.
“Anh Thanh, vẫn là anh nghĩ thoáng”, Giang Tử Phong cười: “Nhưng anh đừng lo, thù lao tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ đích thân lấy cho anh”.
“Tôi chưa bao giờ quan tâm tới điều này”.
Trần Thanh đáp.
Điều mà anh quan tâm nhất lúc này là tia sáng vàng sau khi hấp thụ khí đen đó sẽ có ảnh hưởng gì đến mình hay không mà thôi! Chuyện này phải quay về nghiên cứu kỹ càng mới được.
Giang Tử Phong rất nhanh đã đưa anh tới nơi mà Nam Cung Yến sống.
Khi anh xuống xe, Đường Võ vội vàng bước đến chào hỏi.
Vẻ mặt Đường Võ lúc này có chút bối rối, bước tới gần Trần Thanh nói: “Anh Thanh, sao bây giờ anh mới quay về? Bên trong sao Hỏa đã va vào Trái đất rồi”.
“Sao Hỏa va vào Trái đất sao?”, vẻ mặt Trần Thanh lộ ra vẻ khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi sao?”
“Vừa rồi có một người phụ nữ rất xinh đẹp đến. Cô ấy nói muốn tìm anh. Sau đó bị tổng giám đốc Nam Cung nhìn thấy và bảo cô ấy vào bên trong ngồi rồi”, Đường Võ trầm giọng nói: “Em có thể nhìn thấy được bên trong ánh mắt của cô chủ Nam Cung tràn đầy sát khí, bây giờ ở bên trong đó, đoán không chừng đã bắt đầu khai chiến rồi. Anh Thanh, anh cho rằng đây không phải sao Hỏa va vào Trái đất sao?”
“Một người phụ nữ rất đẹp đến tìm tôi sao?”
Trong chốc lát Trần Thanh không thể nào đoán ra được là ai: “Cô ấy có nói mình tên là gì không?”
“Cái này thì lại không nhắc tới. Nhưng cô ấy nói, cô ấy biết rất rõ về anh và có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh”, Đường Võ có lòng tốt khuyên: “Anh Thanh, sau này anh đừng có mang “nợ phong lưu” của mình ở bên ngoài về nhà nữa. Bây giờ, anh đã có cô chủ Nam Cung rồi, lẽ nào anh vẫn thấy chưa đủ sao?”
“Xì, cậu thì hiểu cái gì?”
Trần Thanh cười đắc ý.
“Nhưng anh không sợ xảy ra chuyện thật sao? Như hôm nay vậy?”
Đường Võ toát mồ hôi lạnh nói.
“Sợ cái gì chứ?”, Trần Thanh đắc ý nói: “Không phải chỉ là hai người phụ nữ gặp mặt thôi sao, không có gì đáng đáng sợ cả”.
Nói xong anh sải bước vào trong.
Đường Võ nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh mà không khỏi thán phục.
Trong nhà đã có một cực phẩm như Cung Nam Yến vẫn chưa đủ, anh còn ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa và quan trọng hơn hết là người phụ nữ đó thực sự rất xinh đẹp.
Trong lòng Trần Thanh vẫn đang suy nghĩ rằng là ai đã tới đây tìm mình.
Khi anh đẩy cửa biệt thự ra và nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc một cách tao nhã thì anh đã tự hiểu.
Người đến tìm mình chính là Tô Hồng Mị.
Lúc này trong phòng khách, Tô Hồng Mị đang hút thuốc một cách tao nhã, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.
Vẻ mặt Nam Cung Yến lạnh lùng nhìn cô ta.
Dù cả hai không nói gì nhưng thông qua ánh mắt, bọn họ đã giao lưu không biết bao nhiêu lần.
Khi Trần Thanh bước vào thì cảm nhận được, bầu không khí có chút ảm đạm.
Lúc này, hai người phụ nữ này nhìn thấy Trần Thanh bước vào thì ánh mắt cả hai đều hướng về phía người anh.
Đôi mắt Nam Cung Yến ngập tràn sát khí.
Trần Thanh nhìn thấy ánh mắt hai người phụ nữ này thì da đầu bắt đầu tê dại.
Đây có được xem là một người tình nhỏ tìm gặp vợ của mình không?
Nghĩ tới điều này quả là rất giống sao Hỏa va vào Trái đất thật.
Khi Tô Hồng Mị nhìn thấy Trần Thanh bước vào cửa thì nhìn chằm chằm Nam Cung Yến cười nói: “Chủ tịch Nam Cung, người đàn ông tốt như vậy, nếu cô không cần thì để cho tôi nhé”.
Nam Cung Yến hừ lạnh nói: “Bà chủ Tô, cái loại đàn ông thối tha này ở ngoài đường thiếu gì. Tôi tặng cho chị thì chính là đang hại chị đấy. Hơn nữa, tôi nghĩ bà chủ Tô chắc sẽ không làm mấy loại công việc đi thu gom rác như thế này đâu nhỉ?”
“Haha”, Tô Hồng Mị cười to: “Tổng giám đốc Nam Cung, trong mắt cô là rác rưởi nhưng lại là bảo bối trong mắt tôi đấy. Nếu cô đã không cần thì có thể buông tay. Tôi cần là cái chắc rồi!”