Đằng sau đám đông vang lên giọng nói này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Vạn Quế Chi vênh váo nói: “Là ai nói, bước ra đây!”.
Chu Minh Chí trầm giọng nói: “Ai nói tôi ra dáng nhà quan? Có gan thì bước ra đây, tôi cũng muốn xem thử là kẻ nào”.
Sắc mặt của Nam Cung Yến và Nam Cung Minh Đức càng khó coi hơn, bọn họ thật sự không ngờ rằng nhân viên trong công ty mình toàn là kiểu người to gan thế này.
Trong lúc Chu Minh Chí nói câu này thì mọi người cũng tách ra một lối đi.
Sau đó, đám người Nam Cung Yến nhìn thấy Giang Tử Phong dẫn một người đàn ông trung niên đi về phía này.
Nhìn thấy người bên cạnh Giang Tử Phong, Nam Cung Minh Đức và Chu Minh Chí đều hơi sửng sốt.
Nhìn thấy chỉ là một người đàn ông trung niên, Vạn Quế Chi nói đầy khinh miệt: “Vừa rồi là ông nói hả? Ai cho phép ông ăn nói bừa bãi, quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!
Bốp!
Vạn Quế Chi vừa dứt lời, Chu Minh Chí lập tức tát bà ta nổ đom đóm.
“Chu Minh Chí, sao anh lại đánh em?”
Vạn Quế Chi khó hiểu hỏi.
“Bà, bà câm miệng lại cho tôi”.
Chu Minh Chí sợ tái mặt.
Giang Tử Phong bước tới, cậu ấy nói: “Không ngờ trong xã hội này lại còn chuyện như vậy, đúng là coi thường pháp luật”.
“Anh ấy chính là pháp luật, thích niêm phong là niêm phong. Giang Tử Phong, chuyện hôm nay không liên quan gì đến cậu hết”.
Vạn Quế Chi vẫn không quên huênh hoang nói.
Bốp! Bốp!
Chu Minh Chí lại giáng cho Vạn Quế Chi hai cái bạt tai, sau đó ông ta nổi giận mắng: “Vạn Quế Chi, bà câm miệng lại cho tôi. Có phải bà muốn hại chết tôi không hả?”
Lúc này Chu Minh Chí chỉ hận không thể bóp chết Vạn Quế Chi ngay lập tức. Bình thường bà ta lên mặt thì đã đành, bây giờ còn dám ngông cuồng như thế, chẳng phải là muốn chết hay sao?
Đánh Vạn Quế Chi xong, Chu Minh Chí bước thật nhanh tới trước mặt Giang Sơn. Ông ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Sếp, sếp Giang, tôi xin lỗi, mụ ta nói lung tung ấy mà, ông tuyệt đối đừng nghe mụ ta nói. Mụ ta điên rồi nên mới nói vậy…”
Chu Minh Chí hô lên như vậy là có không ít người sực hiểu.
“Bảo sao tôi cứ thấy quen quen, thì ra là sếp Giang…”
“Sao sếp Giang lại tới đây?”
Lúc này mọi người nhận ra Giang Sơn là quan chức cấp cao của tỉnh.
Chỉ có điều ai cũng thấy lạ khi Giang Sơn xuất hiện ở đây.
Vạn Quế Chi cũng hiểu ra, sợ đến mức xanh cả mặt.
Bà ta không ngờ người mình vừa mắng lại là bí thư.
Nghe Chu Minh Chí nói vậy, Giang Sơn lạnh lùng nói: “Được, được lắm. Chu Minh Chí, ông đúng là ra dáng nhà quan. Ông chính là luật pháp, có quyền quyết định ở đây đúng không? Hôm nay tôi đã được chứng kiến rồi, đất nước chú trọng phát triển kinh tế, cuối cùng lại có loại sâu mọt như ông làm hại nền kinh tế của đất nước không khá lên được”.
Nghe Giang Sơn nói như vậy, Chu Minh Chí lập tức run lẩy bẩy. Ông ta hiểu quy tắc trong quan trường, được lãnh đạo khen chẳng phải chuyện gì hay ho cả.
Hơn nữa những hành vi cậy thế hiếp người của ông ta ban nãy đã bị bắt gặp hết rồi.
“Sếp Giang, ông nghe tôi nói đã, vừa rồi tôi chỉ tin lời mụ ta, nhất thời hồ đồ nên mới nói lung tung thôi”, Chu Minh Chí vội vàng giải thích: “Tôi, ý của tôi không phải như thế”.
Giang Sơn trầm mặc nói: “Chu Minh Chí, chuyện này ông đi mà nói với Ban kỷ luật. Ông làm mưa làm gió ở Nam Hải nhiều năm như thế, đến lúc đó, tôi sẽ bảo Ban kỷ luật điều tra thật kỹ xem ông còn làm bao nhiêu chuyện mờ ám nữa”.
A!
Nghe vậy, khuôn mặt của Chu Minh Chí trở nên tái mét.
Lúc này ông ta bắt đầu đứng không vững.
Giao cho Ban kỷ luật thì ông ta tiêu đời rồi.
Chu Minh Chí thật sự không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Chủ tịch Nam Cung, ông, ông giải thích với sếp Giang đi, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Chu Minh Chí vội vàng nói với Nam Cung Minh Đức: “Chủ tịch Nam Cung, ông giúp tôi với”.
Chu Minh Chí tưởng rằng chính Nam Cung Minh Đức đã mời Giang Sơn tới, vậy nên ông ta chỉ có thể cầu cứu với Nam Cung Minh Đức.
Nam Cung Minh Đức bất đắc dĩ nói: “Cục trưởng Chu, tôi không biết phải giúp ông thế nào cả”.
“Chẳng phải chính ông đã mời sếp Giang tới sao?”
Chu Minh Chí nói với vẻ mặt đau khổ.
“Không phải tôi”, Nam Cung Minh Đức đáp, ông ta cũng không biết vì sao Giang Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nghe thấy câu này, Chu Minh Chí lập tức nhìn sang Nam Cung Yến, ông ta nghĩ, chẳng lẽ là Nam Cung Yến mời tới?
Chu Minh Chí còn đang phỏng đoán thì Giang Sơn đã nhanh chân bước về phía Trần Thanh. Nhìn thấy anh, ông ta lập tức tươi cười nói: “Bác sĩ Trần, chào cậu, tôi là Giang Sơn”.
A!
Thấy Giang Sơn chào hỏi Trần Thanh, những người ở đây đứng hình tập thể.
Bọn họ còn đang suy đoán xem ai đã mời Giang Sơn tới, nhưng không ai có thể ngờ được rằng Giang Sơn đến đây là vì Trần Thanh.
Lúc nhìn thấy Giang Tử Phong, Nam Cung Yến đã nghĩ tới rồi, nhưng cô vẫn không muốn tin vào điều đó.
Làm sao mà người như Giang Sơn lại chạy tới đây chỉ vì một bảo vệ cỏn con được.
Chuyện này không thực tế chút nào.
Nhất là Chu Minh Chí, hôm nay ông ta tới đây với Vạn Quế Chi là để cho Trần Thanh biết tay, để anh chết thật thê thảm.
Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận, bởi vì ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện Trần Thanh quen biết Giang Sơn, hơn nữa người có thân phận như Giang Sơn mà còn phải đích thân tới đây vì anh.
Chu Minh Chí nghĩ, lần này ông ta đúng là tự đào hố chôn mình. Giờ khắc này, ông ta rất muốn đánh chết Vạn Quế Chi, ả đàn bà này hại chết ông ta rồi.
“Sếp Giang, chào ông!”
Trần Thanh thản nhiên đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ không kiêu không hèn của Trần Thanh, trong lòng Giang Sơn cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Sơn là người có địa vị cao, bình thường người khác gặp ông ta đều sẽ vô thức cúi mình. Nhất là những thanh niên như Trần Thanh, nhìn thấy ông ta, rất có thể bọn họ còn chẳng dám thở mạnh.
Thế nhưng Trần Thanh lại cực kỳ thong dong, biểu cảm bình chân như vại.
Giang Sơn thầm lấy làm ngạc nhiên, người có giao tình thân thiết với ông cụ Cố quả nhiên không đơn giản chút nào.
Nhưng vì sao một người như vậy lại cam tâm tới đây làm bảo vệ cơ chứ?
Chẳng lẽ đúng như những gì người ta nói, nhân tài thực sự luôn hòa mình với cộng đồng?
Nghĩ vậy, Giang Sơn càng cảm thấy Trần Thanh thần bí hơn, thái độ của ông ta cũng kính cẩn hơn đôi chút.
“Bác sĩ Trần, trước tiên tôi muốn bảy tỏ lòng xin lỗi với cậu về chuyện lúc trước. Người nhà tôi có mắt không tròng nên đã mạo phạm, thực sự tôi rất áy náy”.
Giang Sơn nói bằng giọng áy náy và thành khẩn.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác khi thấy Giang Sơn nói chuyện với Trương Trần một cách khách khí như vậy.
“Má ơi, tôi không nhìn nhầm chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!