Trần Thanh và Tiểu Mao nhanh chóng lên tầng làm việc của các quản lý.
Lúc chạy tới nơi, Trần Thanh thấy mọi người đã vây kín từ trong ra ngoài.
Có thể mọi người biết tin công ty mình sắp bị niêm phong nên chẳng ai có tâm trạng đâu mà làm việc nữa.
“Cậu nói xem, dựa vào đâu mà bọn họ đòi niêm phong công ty của chúng ta?”
“Chuyện này muốn nói lý cũng chẳng được”.
“Chắc chắn là Vạn Quế Chi khó chịu với việc công ty đuổi việc bà ta nên mới lợi dụng các mối quan hệ, gọi người của Cục Công Thương tới”.
“Người tới đây hôm nay còn là Chu Minh Chí - cục trưởng Cục Công Thương, có thể công ty của chúng ta sẽ bị niêm phong thật rồi”.
“Công ty của chúng ta lớn thế này, đâu thể nói niêm phong là niêm phong được”.
“Công ty lớn thì đã sao? Cục trưởng đã tới đây rồi, có giỏi đến mấy thì cũng chẳng thể đấu với người như vậy được”.
“Haizz, cũng đúng”.
“Nếu công ty bị niêm phong, có phải chúng ta sẽ thất nghiệp không?”
“Có thể lắm”.
Những người đang bủa vây bên ngoài đều cảm thấy bi quan.
Nghe mọi người nói như vậy, Trần Thanh nhanh chóng chen vào bên trong.
Vào đến tận trong cùng thì thấy nhóm Hồ Đại Quân đang duy trì trật tự.
“Tình hình sao rồi?”
Nhìn thấy Hồ Đại Quân, Trần Thanh hỏi.
“Không mấy khả quan, đang bàn ở bên trong”, Hồ Đại Quân chỉ vào bên trong: “Vạn Quế Chi cực kỳ hống hách, bà ta đang vỗ bàn gào thét với tổng giám đốc Nam Cung kia kìa”.
“Nếu chủ tịch Nam Cung ở đây thì Vạn Quế Chi đã chẳng dám làm thế”.
“Cáo mượn oai hùm ấy mà”.
Các bảo vệ khó chịu nói.
“Để tôi vào xem sao”.
Trần Thanh đi vào bên trong.
Mới đi tới cửa văn phòng thì Ninh Tĩnh đã nhìn thấy anh.
Cô ta lập tức bước tới, sốt sắng nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Sao tôi lại không được tới?”
Trần Thanh hỏi ngược lại.
“Hôm nay Vạn Quế Chi tới chính là để nhằm vào anh”, Ninh Tĩnh nói với Trần Thanh: “Anh đi trước đi, đừng để bà ta nhìn thấy, nếu không thì sẽ phiền toái hơn đấy”.
“Đây là ý của cô hay là ý của tổng giám đốc Nam Cung?”
Trần Thanh hỏi.
“Ý của tổng giám đốc Nam Cung, đồng thời cũng là ý của tôi”, Ninh Tĩnh nói: “Anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Nam Cung Yến, tôi hỏi lại cô một câu nữa, cô có để tên bảo vệ chó chết ấy ra xin lỗi tôi không?”, tiếng quát tháo của Vạn Quế Chi vọng ra từ bên trong: “Cô có tin hôm nay tôi sẽ niêm phong nơi này lại không? Hừ, tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao cô lại hạ mình như thế, nhất quyết đòi bao che một tên bảo vệ quèn. Chẳng lẽ cô và thằng đó có gì với nhau sao? Hay là cô đã ngủ với hắn rồi?!”
Nghe thấy tiếng quát tháo này của Vạn Quế Chi, Trần Thanh không để ý tới sự ngăn cản của Ninh Tĩnh nữa, anh mở cửa ra rồi sải bước vào trong.
“Vạn Quế Chi, có chuyện gì thì cứ nhằm vào thằng này, không liên quan gì đến tổng giám đốc Nam Cung”.
Vào phòng, Trần Thanh trợn mắt nhìn Vạn Quế Chi, nổi giận nói: “Còn nữa, tốt nhất là bà hãy ngậm cái miệng thối của bà lại, nếu không thì tôi không dám đảm bảo là sẽ không đánh bà!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngang tàng của Vạn Quế Chi, Trần Thanh lại muốn đánh bà ta.
“Trần Thanh…”
Thấy Trần Thanh đột nhiên xông vào, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt, cô quát lên.
“Xin lỗi tổng giám đốc Nam Cung, tôi không cản được anh ta”.
Ninh Tĩnh đi theo sau Trần Thanh, cô ta áy náy nói.
Nam Cung Yến lắc đầu không nói gì.
Chỉ có điều nhìn thấy Trần Thanh đứng ra, cô cảm thấy hơi nhức đầu, cô sợ là chuyện này sẽ ngày một phức tạp.
Thấy Trần Thanh xuất hiện, Vạn Quế Chi chỉ vào anh, hỏi như một người đàn bà chanh chua: “Tên bảo vệ chó chết, tao hỏi mày, có phải mày đã đánh con trai tao không?”
“Đúng là tôi đánh”.
Trần Thanh đáp: “Thì đã sao? Nó bị đánh cũng là đáng đời”.
“Trần Thanh…”
Nghe câu này của Trần Thanh, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Tối hôm qua”, Trần Thanh đáp: “Tôi sẽ giải thích chuyện này với cô sau”.
“Anh không cần giải thích với tôi, bây giờ anh ra ngoài trước đi”.
Nam Cung Yến cảm thấy đau đầu thật rồi.
Cô không ngờ Trần Thanh mới đánh vợ chồng Vạn Quế Chi hôm qua mà đến tối lại đánh cả con trai của người ta. Thảo nào hôm nay Vạn Quế Chi lại dẫn người tới hỏi tội.
“Tôi không định ra ngoài”.
Trần Thanh đứng im nói: “Nếu hôm nay mụ già chanh chua này còn dám la lối ở đây thì tôi sẽ dạy cho bà ta một bài học”.
“Trần Thanh, anh thấy chuyện này còn chưa đủ phiền phức hay sao?”, Nam Cung Yến nổi cáu hỏi.
Vạn Quế Chi quay đầu lại, nói với Chu Minh Chí đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế sô pha được làm từ da thật: “Anh họ, anh thấy thằng ranh này ngông cuồng đến mức nào chưa? Nó không chỉ đánh em mà còn đánh cả Thánh Kiệt nữa. Anh nói xem, có phải chúng ta nên dạy nó một bài học không?”
Chu Minh Chí dập tắt tàn thuốc rồi gật đầu nói: “Đúng là như thế”.
Lúc này, Chu Minh Chí nhìn Nam Cung Yến nói: “Nam Cung Yến, tôi nghe nói công ty của các cô vi phạm quy định kinh doanh, chúng tôi phải tạm thời niêm phong công ty của các cô để điều tra”.
“Tôi muốn hỏi rằng công ty của chúng tôi đã làm gì vi phạm quy định?”, Trần Thanh nhìn Chu Minh Chí hỏi.
“Hừ, chuyện này cậu không cần biết, cũng không có tư cách để biết”, Chu Minh Chí hừ lạnh nói.
Sau đó ông ta ra vẻ nhà quan nói: “Nam Cung Yến, nếu cô không muốn công ty của cô bị niêm phong thì phải xem cô có chịu phối hợp hay không”.
“Cục trưởng Chu, xin hỏi chúng tôi phải phối hợp thế nào?”
Nam Cung Yến thầm kêu khổ trong lòng.
Tập đoàn Nam Cung của bọn họ là tập đoàn lớn, công ty Khuynh Thành Quốc Tế cũng không nhỏ, nhưng đối mặt với loại người như Chu Minh Chí thì thật sự là chẳng có cách nào cả. Người ta muốn niêm phong công ty anh thì đâu cần lý do. Hơn nữa, ông ta niêm phong như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của công ty, cho dù sau đó không tra ra được cái gì thì bị niêm phong cũng làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Chu Minh Chí nhìn lướt qua, ông ta cười lạnh nói: “Phải xem các cô có làm hay không, nếu không thì tha hồ nếm mùi”.
Câu nói cuối cùng của Chu Minh Chí mang đậm sự uy hiếp, vẻ mặt như đang nói: “Các người xem rồi tự quyết định đi”.
Vạn Quế Chi nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến, nói: “Điều tôi muốn rất đơn giản, các người lập tức nói với cảnh sát để thả Lương Bình ra, sau đó khôi phục chức vị của chúng tôi, còn phải chia cổ phần cho chúng tôi và bồi thường năm triệu một người. Cuối cùng, bắt thằng đó quỳ xuống xin lỗi tôi, không đúng, ngay cả cô cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi”.
Nói xong, trên mặt Vạn Quế Chi hiện lên sự đắc ý.
Nghe vậy, sắc mặt của Nam Cung Yến trầm xuống.
Điều kiện mà Vạn Quế Chi đưa ra thực sự rất quá đáng.
Trong mắt Trần Thanh cũng hiện lên sát khí.
Ninh Tĩnh và những người ở cửa đều cảm thấy Vạn Quế Chi quá tởm lợm.
Ai lại đưa ra điều kiện như thế bao giờ!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!