Giang Tử Phong lái xe chở Trần Thanh đến một nơi giống như là dinh thự vậy.
Sau khi Trần Thanh xuống xe thì hỏi cậu ấy: “Giang Tử Phong, nhà em gái họ của cậu làm gì thế?”
“Bác cả em làm lãnh đạo trên tỉnh”.
Giang Tử Phong nói.
“Lãnh đạo? Chắc là chức vụ cũng không thấp đâu nhỉ”, Trần Thanh nói.
“Vâng”, Giang Tử Phong gật đầu.
“Anh Thanh, chúng ta đi thôi”.
Giang Tử Phong nói với Trần Thanh.
Vừa nói xong thì cậu ta liền dẫn Trần Thanh đi vào phía trong.
Đến cửa nhà, Trần Thanh nhận ra có nhiều người cũng đang đi vào trong. Không ít người còn cầm theo hòm thuốc, nhìn qua cũng đoán được họ làm nghề gì.
“Hôm nay vẫn còn có cả các bác sĩ khác đến xem bệnh sao?”
Trần Thanh hỏi.
“Vâng, hầu như ngày nào cũng có người đến”, Giang Tử Phong đứng bên cạnh tiếp lời: “Bác dâu cả nhà em là một doanh nhân thành đạt, bà ấy đang treo thưởng rất lớn, chỉ cần ai có thể chữa khỏi bệnh cho em gái em là có thể nhận được 100 triệu tệ tiền thưởng. Đấy chính là lý do tại sao có rất nhiều người đến đây”.
“Hóa ra là như thế”, Trần Thanh gật đầu nói.
“Nhưng mà treo giải thưởng lớn như thế này được cả tháng rồi mà vẫn không ai chữa khỏi được”, Giang Tử Phong nói một cách bất đắc dĩ: “Cũng không biết Uyển Quân mắc phải bệnh gì nữa. Anh Thanh, nếu mà anh có thể chữa khỏi được thì em sẽ đòi quyền lợi giúp anh, chắc chắn sẽ không để anh thiệt thòi đâu”.
“Nói sau đi”, Trần Thanh nói: “Tôi cũng không thể bảo đảm chắc chắn có thể chữa khỏi được”.
“Cậu chủ Giang, cậu lại đến rồi sao?”
Khi Giang Tử Phong vừa dẫn Trần Thanh đi vào nhà thì người quản gia đứng ở ngay cửa vào đã chạy ra tiếp đón.
“Ừ”.
“Lại dẫn theo bác sĩ đến xem bệnh cho cô chủ sao?”
Quản gia hỏi.
“Đúng thế”, Giang Tử Phong trả lời.
“Lần này cậu dẫn theo ai đến đấy? Không phải là cậu ta chứ?”, quản gia chỉ tay vào Trần Thanh đang đứng cạnh.
“Có vấn đề gì sao?”
Giang Tử Phong hỏi ngược lại.
Quản gia thở dài một hơi: “Cậu chủ Giang, tôi vẫn khuyên cậu nên từ bỏ đi. Trước đây cậu dẫn bao nhiêu bác sĩ có tiếng đến đây rồi, nhưng nào có ai trị khỏi bệnh được đâu. Hôm nay lại còn dẫn theo một người trẻ như vậy đến, cậu thấy có trông cậy được không? Cậu chủ Giang, tôi biết cậu lo lắng cho cô chủ, nhưng cũng đừng để cho người khác lừa”.
Quản gia đánh giá Trần Thanh một lượt rồi quay sang nói với Giang Tử Phong: “Gần đây tôi đã thấy rất nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, nhưng chưa gặp qua bác sĩ nào trẻ như thế này. Cậu chủ Giang, tôi sợ cậu bị người ta lừa đó”.
Dạo gần đây quản gia đều có nhiệm vụ tiếp đón các bác sĩ đến nhà, cho nên trong suy nghĩ của ông ta, mỗi người bác sĩ nổi danh đều đã có tuổi cả rồi, hơn nữa, trong cái ngành y này, bác sĩ càng có tuổi thì lại càng có kinh nghiệm.
Còn đối với người trẻ tuổi như Trần Thanh, lại còn đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ.
Quản gia cảm thấy giống lừa đảo hơn.
Quản gia nói như vậy thì Trần Thanh đã hiểu được suy nghĩ của ông ta, nhưng anh cũng không nói gì.
Giang Tử Phong thì lại kích động: “Quản gia Chu, ông có ý gì?”
“Cậu chủ Giang, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ sợ cậu bị người ra lừa thôi”, quản gia Chu cười.
Ngay lúc này, quản gia Chu rút ra một cái phong bì đưa cho Trần Thanh rồi nói: “Nhận phong bì rồi đi đi. Đi về làm việc canh gác cổng của cậu đi, đừng ở đây rước thêm xấu hổ nữa”.
Trần Thanh nghe được lời này thì bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Tên quản gia này tầm nhìn đúng thật là hạn hẹp.
“Quản gia Chu, anh Thanh là anh em của tôi, ông sỉ nhục anh ấy như vậy có tin tôi đánh ông không?”
Giang Tử Phong cảm thấy quản gia quá khinh thường người khác rồi.
“Tử Phong, bỏ đi, đừng so đo với người như vậy”.
Trần Thanh giữ chặt lấy Giang Tử Phong, anh cũng không muốn so đo nhiều với người như thế làm gì.
Quản gia Chu lại cười một cách không hề hấn gì: “Cậu chủ Giang, tôi nói thật đó. Tôi chỉ sợ cậu ta sẽ làm cậu mất mặt thôi. Nếu cậu không tin thì có thể dẫn cậu ta vào trong, tôi chỉ sợ đến lúc đó người khác sẽ cười vào mặt cậu thôi”.
“Quản gia Chu, bây giờ đưa tôi vào thăm em họ tôi đi, Anh Thanh sẽ xem bệnh cho em ấy luôn”.
Giang Tử Phong cắn răng nói với quản gia.
Quản gia cười nhạt: “Cậu chủ Giang, xin lỗi cậu, hôm nay có bác sĩ có tiếng đến xem bệnh cho cô chủ rồi, nếu cậu muốn dẫn người vào xem bệnh thì chỉ có thể xếp hàng thôi”.
“Ông đây đến mà còn phải xếp hàng?”
Giang Tử Phong hét lên một cách kích động.
Quản gia Chu vừa cười vừa gật đầu: “Cậu chủ Giang, đây là lệnh của ông chủ, tôi cũng không có cách nào...”
Nghe được lời nói này của quản gia, Giang Tử Phong có chút nhụt chí.
“Anh Thanh, anh có ngại nếu đợi một chút không?”
Giang Tử Phong hỏi Trần Thanh.
“Không ngại. Chúng ta đợi đi”.
Trần Thanh nói.
Trần Thanh thấy tên quản gia này đúng là khiến người ta phải tức giận, nếu như bình thường thì anh đã trực tiếp đi về luôn rồi, nhưng hôm nay vì giữ thể diện cho Giang Tử Phong nên anh cũng lười so đo với loại người như thế.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Giang Tử Phong dẫn theo Trần Thanh đi vào trong.
Quản gia Chu thấy Giang Tử Phong dẫn Trần Thanh vào trong thì tỏ ra khinh thường.
“Quản gia Chu, ông nói xem tại sao Giang Tử Phong lúc nào cũng nhiệt tình thế? Nghe nói là quan hệ của cậu ấy với cô chủ nhà mình rất tốt có đúng không? Nếu không thì cũng chẳng có chuyện một hai hôm lại dẫn bác sĩ đến”.
Đám người đứng cạnh nhao nhao hỏi quản gia Chu.
Ông ta tỏ ra khinh thường: “Quan hệ tốt thế nào cũng là giả mà thôi, cậu ấy chỉ muốn nịnh nọt, tâng bốc mà thôi”.
“Muốn nịnh nọt thì cũng không nên dẫn theo người như thế đến chứ. Chỉ là một tên bảo vệ, có thể chữa khỏi cho cô chủ nhà chúng ta hay sao?”, đám người bên cạnh vừa cười vừa nói.
Quản gia Chu nói: “Ai mà biết được, khéo là cậu ấy bị người ta lừa rồi”.
Quản gia Chu vừa nói xong thì ngay lập tức có người chạy đến nói: “Quản gia Chu, ông chủ về rồi, còn dẫn theo một vị bác sĩ có tiếng nữa”.
Quản gia Chu vừa nghe thấy thì ngay lập tức bước ra ngoài: “Mau đón họ vào”.
Ông ta đi nhanh ra ngoài.
Giang Tử Phong rất quen thuộc chỗ này cho nên đã dẫn Trần Thanh đến phòng khách.
Vừa vào đến phòng khách, Trần Thanh đã nhìn thấy có không ít bác sĩ cũng đang ngồi đây uống trà.
Trước khi hai người vào thì họ đang ngồi nói chuyện với nhau.
Nhưng ngay khi hai người đến thì sự chú ý của mọi người đã chuyển cả sang đây.
Một người mặc đồng phục bảo vệ mà lại xuất hiện ở đây, thực sự quá thu hút sự chú ý rồi.
Đến khi Giang Tử Phong và Trần Thanh ngồi xuống thì tiếng bàn luận bắt đầu vang lên khắp nơi.
“Tên bảo vệ kia cũng là bác sĩ?”
“Tôi nghĩ là đến cùng với Giang Tử Phong”.
“Mẹ ơi, cậu chủ Giang có phải bị ngốc rồi không? Tại sao lại mời một tên bảo vệ đến đây xem bệnh chứ?”
“Chắc người ta không mời bác sĩ mà là một kẻ lừa đảo thì có”.
“Haha, cũng có thể”.