Trần Thanh vội vàng nhét cái yếm vào trong ngực. Tuy thứ này khá xấu hổ nhưng anh vẫn phải cất đi. Dù sao nó cũng là món đồ được đặt vào một trong những cây cột ở đây, hiển nhiên là không tầm thường, chờ ra ngoài rồi nghiên cứu sau.
Trần Thanh không dám chậm trễ, nhanh tay quét sạch toàn bộ những thứ bên trong chín cây cột. Mặc dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng đều đã lấy được hết.
Một cây gậy nhóm lửa, một cây dù, một chiếc nhẫn, một chiếc ngọc bội, một bộ áo dài nam, ba vật còn lại là hai viên đan dược cùng một khóm linh dược không rõ là loại gì.
Nhìn những gì đã lấy được, Trần Thanh đau đầu. Mấy cái này biết cất kiểu gì đây?
Đầu tiên, anh khoác áo dài nam ở bên ngoài rồi đeo ngọc bội lên cổ, còn gậy nhóm lửa và dù thì giắt ở bên hông, nhẫn thì đeo vào ngón tay.
Tuy nhiên, ngay thời điểm đeo nhẫn vào, Trần Thanh đột nhiên thấy tầm mắt tối sầm, sau đó cảm giác mình đã tới một nơi xa lạ.
"Ồ?"
Nhẫn trữ vật, còn gọi là nhẫn không gian.
Trong đầu Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến thứ này. Trước đây đã thấy trong tiểu thuyết nhưng luôn không cho là thật, dù sao anh cũng là một người tu luyện mà.
Chẳng qua khi thấy vật này, thế giới quan của Trần Thanh như bị sụp đổ.
Thoáng suy nghĩ, ý thức của anh lại trở về thực tại.
Cố kìm nén tâm trạng kích động xuống, Trần Thanh đặt ý nghĩ của mình lên cây dù đang dắt ở bên hông.
Nó lập tức biến mất, anh lại càng phấn khích hơn, mau chóng đưa ý thức vào trong nhẫn.
Vào trong nhẫn, Trần Thanh phát hiện cây dù đang lặng lẽ nằm trong không gian xa lạ này, thầm cảm giác xung quanh. Chiếc nhẫn không gian này có diện tích ít nhất là một trăm mét vuông, Trần Thanh không biết một chiếc nhẫn có diện tích thế này là thuộc cấp bậc nào nhưng cũng rất hài lòng.
"Tiếc thật, nếu lớn hơn chút nữa thì hay biết mấy, đặt cả một chiếc xe RV vào trong để dẫn bà xã đi du lịch thế giới luôn. Thế thì quá tuyệt vời!"
Anh đột nhiên nghĩ đến vợ của mình, trong mắt hiện lên sự nhớ nhung.
Vừa lúc đó, Trần Thanh nhận thấy có người đi vào bèn vội vã đưa ý thức ra ngoài, đồng thời thu gậy nhóm lửa ở bên hông vào trong nhẫn. Nhưng anh chưa kịp cất hết những thứ còn lại thì đã cảm giác được mấy người kia đáp xuống.
Trần Thanh nhanh chóng ẩn mình rồi lặng lẽ di chuyển về phía bờ.
Vừa đi, anh vừa nhìn những người kia bằng đôi mắt xuyên thấu, nhận ra đó chính là Tulle và những người khác. Nhưng lúc đầu vốn có đến ba mươi người, thế mà khi xuống đây lại chỉ còn chưa đến hai mươi. Xem ra trận pháp hút sinh mệnh lực trên cơ thể người ở tế đàn đã vĩnh viễn giữ mạng của nhiều người ở lại nơi đó.
"Người vừa vào đây đâu rồi? Tìm cho tôi, nhất định phải tìm cho ra!", Tulle âm u nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng rít lên.
"Đừng nôn nóng, xem ở đây có gì không đã", Bazel hừ lạnh rồi tiến tới trước một cây cột, thử tìm cách phá ra để lấy thứ ở trong sương mù.
Nhìn thấy hành động này của ông ta, không ai quan tâm đến mệnh lệnh của Tulle nữa mà hăng hái đi tới những cây cột xung quanh với đôi mắt sáng rực.
Tulle cũng chỉ nói rồi thôi chứ không đi tìm, cũng bắt đầu nghĩ cách phá mấy cây cột.
Trần Thanh thấy hình ảnh này thì nét mặt trở nên trêu tức. Lúc lấy mấy vật trong đó ra, anh không phá vỡ sương mù nên nhìn từ bên ngoài thì nó vẫn ở đấy.
Dĩ nhiên, điều này sẽ gây ra lầm tưởng rằng bên trong có chứa vật gì khác.
Tuy nhiên, nhóm người Đới Lạc thì lại không do dự tiến thẳng đến chính giữa, nhìn thấy một cái kén. Chẳng qua tình trạng của cái kén lúc này đang rất không ổn định.
Tulle và những người khác đều mưu mô xảo quyệt, thấy Đới Lạc và người Hoa Hạ đi đến trung ương thì không để ý đến thứ ở trong cây cột nữa, toàn bộ đều đi theo.
"Đến lúc này rồi thì còn giấu giếm làm gì nữa. Nói đi, đây là cái gì?", Dylan, Tulle và Bazel – ba người đang có thực lực mạnh nhất hiện giờ, lạnh lùng chất vấn Đới Lạc.
"Các ông đã hỏi vậy thì tôi cũng không giấu nữa, đây mới là nơi quan trọng nhất của cung điện – truyền thừa dành cho người thừa kế. Xem ra đã có kẻ đi vào trước rồi", nét mặt của Đới Lạc có hơi khó coi. Ông ta nghĩ rằng chắc có lẽ Viên Vô Nhai đã vào đây, mà có lẽ người vừa vào trước cũng như vậy, nếu không thì cái kén nhẵn bóng này không thể nào có phản ứng dữ dội thế này được.
"Là người của ông chứ gì! Quả nhiên là đã âm mưu sẵn rồi, vật có giá trị thì cuỗm hết, chỉ để lại vài ba thứ rác rưởi này đây", Dylan vốn đã chướng mắt Đới Lạc từ lâu, giờ nắm thóp được ông ta nên đâm chọc thẳng thừng.
Nghe thấy lời này, Bazel và Tulle cũng đồng loạt tiến lên một bước, khí thế như đang bao vây Đới Lạc. Rõ ràng họ muốn gây sức ép cho ông ta, bởi chỉ cần bắt thế lực này lại thì cho dù người ở trong cái kén đã lấy được truyền thừa, họ vẫn có thể uy hiếp đối phương.
"Tưởng nuốt được chúng tôi à?", Đới Lạc thấy vậy thì đã biết những người này muốn làm gì, hừ lạnh, làm tư thế chuẩn bị tấn công.
Lần này không có ai ngăn cản. Đã đến bước cuối cùng, không ra tay thì chẳng lẽ chờ bị người ta nuốt trọn?
Bầu không khí đang vô cùng bức bối thì ánh mắt của Đằng Hạ đang đứng sau lưng Đới Lạc trở nên sắc lạnh, thoáng chốc tung hai cú đấm đã tích tụ sức mạnh ra, mục tiêu chính là Đới Lạc của Thiên Diễn Tông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!