Sau đó con cự thú kia nằm bò ngay cửa thần miếu, cứ như vậy nằm ở đó nghỉ ngơi. Dù sao đối với loại cự thú cấp bậc này mà nói, tùy tiện ngủ một phát cũng phải đến hàng chục, hàng trăm năm. Cho nên nó phải ở đây chờ, chờ những người này đi ra.
Trần Thanh bị quăng vào thần miếu có cảm tưởng như lục phủ ngũ tạng của mình đều bị nổ tung cả rồi, phía sau lưng không ngừng truyền đến đau đớn, anh cảm thấy sau lưng mình có lẽ bị đánh toác ra luôn rồi.
“Khụ khụ…”
Trần Thanh lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, thử cảm nhận tình trạng thân thể mình một chút, trong lòng bỗng chua xót.
Vốn anh cho rằng với cường độ thân thể của mình hẳn là chẳng có mấy thứ trên thế giới này có thể khiến anh bị thương. Ai mà ngờ, một con quái thú chỉ quật cho mình một cái đuôi thôi, xém tí nữa quật cho anh phế luôn rồi.
Anh không cậy mạnh tiếp tục đi mà ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hồi phục.
Cũng may, nhờ vào cường độ thân thể cộng thêm năng lực hồi phục mạnh mẽ, sau hơn mười phút điều tức, đau rát sau lưng cuối cùng cũng phục hồi. Còn về nội tạng bị thương, tuy rằng cũng có khôi phục chút ít nhưng không có cách nào khôi phục như phần lưng được.
Trần Thanh không dám kéo dài thời gian, anh không biết tình huống bên trong thế nào, phải nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Trần Thanh đứng dậy, cả người chợt lóe hướng về bên trong phóng đi. Thời gian lâu như vậy, chắc nhóm của anh đã rời đi rất xa rồi. hơn nữa, Trần Thanh chẳng sợ bị đối phương phát hiện, dù sao có đôi mắt xuyên thấu ở đây, nếu phát hiện ra đối phương thì cứ nấp đi là được.
Con đường này vô cùng dài, lại còn có rất nhiều khúc cua quẹo khiến Trần Thanh có chút nghi ngờ. Theo lý thuyết, thần miếu hẳn không nên nguy nga lộng lẫy như thế này, nếu nơi này là thần miếu, vì sao phải có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo như này?
Trần Thanh rất cẩn thận đi về phía trước, anh không chỉ phải đề phòng đột nhiên xuất hiện người nào trên đường, còn phải nhìn một lượt tất cả các thông đạo khác trên vách tường xung quanh, anh sợ thông đạo này có chứa cơ quan linh tinh gì đó.
Trần Thanh đánh giá một chút, từ cửa chính đến đây khoảng chừng vài trăm mét, vẫn chưa đuổi kịp bọn họ, cũng không phát hiện ra thông đạo này có chỗ nào không ổn.
“A…”
Ngay khi Trần Thanh nghĩ còn phải đi một đoạn dài nữa thì một tiếng thét thê lương truyền đến, sau đó một bóng dáng vô cùng chật vật từ chỗ sâu trong thông đạo vọt lại.
Anh thử nhìn thì thấy là một người da đen, nhìn điệu bộ của hắn ta hình như phải chịu đựng thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Cả người anh chợt lóe, lập tức nhảy lên trên đỉnh thông đạo, bám ở trên đó.
Người da đen kia đầu óc hỗn loạn, căn bản không phát hiện ra Trần Thanh, vừa điên cuồng hét thảm thiết vừa chạy mất.
Chẳng qua Trần Thanh cảm thấy người này có thể sẽ chẳng còn sống mà rời khỏi, dù sao ngay cửa còn có một tên to xác cũng chẳng dễ đối phó hơn là bao.
Đợi người nọ rời đi rồi, Trần Thanh nhẹ nhàng đáp xuống, nhanh chóng lao về phía trước, anh biết phải lập tức đến được chỗ người kia muốn đến.
Trần Thanh đi không đến một phút đã nhìn thấy vài cỗ thi thể nằm dưới đất, anh cẩn thận đi lên, phát hiện những người này không hề có vết thương ngoài da nào. Anh dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua những thi thể này, cảm nhận được tất cả đều là vì suy tim mà chết.
Không ít độc dược có thể khiến trái tim của con người suy kiệt, nhưng có thể khiến cho những người tu luyện suy tim trong nháy mắt, trong thần miếu này quả là có chút kỳ lạ.
Nhưng Trần Thanh không cảm nhận được chút độc tố nào tồn tại. Nếu không dùng đến độc dược vẫn có thể khiến người ta suy tim mà chết, vậy chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là thực lực cực kỳ cao siêu, đẩy chân khí vào người đối phương rồi khóa lại, trực tiếp phá vỡ chức năng tim.
Cho nên cho dù là loại nào đều đặc biệt đáng sợ.
Nhưng mà nếu đã muốn đến đây thì anh cũng không thể về tay trắng như vậy được.
Càng đi vào bên trong, thi thể càng nhiều, người chết đến từ mọi thế lực. Từ thi thể đầu tiên đến giờ, ước chừng có đến khoảng hơn ba mươi cỗ thi thể khác, nguyên nhân tử vong đều chẳng có gì ngoài suy tim.
Cuối cùng Trần Thanh cũng gặp được người sống.
Đội ngũ vốn có bảy tám mươi người, bây giờ chỉ còn không đến bốn mươi. Đám người còn lại ai cũng đều cảm thấy bất an, ánh mắt nhìn xung quanh tràn ngập sợ hãi và cảnh giác, ngay cả bọn Tulle là cường giả mạnh nhất cũng không ngoại lệ.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Cuộn da dê kia đâu có nhắc đến chuyện khủng khiếp này cơ chứ?”, nhìn thấy người của mình càng ngày càng ít, Tulle sắp phát điên rồi.
Không riêng gì hắn ta, ngay cả Bazel, Đới Lạc và Dylan cũng muốn điên rồi, thuộc hạ của mỗi người chỉ còn lại hơn mười tên, thê thảm nhất chính là Tulle, chỉ còn lại chín, người của hắn ta chết nhiều nhất.
“Thật ra tôi có một cuộn có ghi chép về chuyện linh hồn đoạt mạng, chẳng qua tôi không nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, cái chết đến yên lặng không hề báo trước, thật kinh khủng”, Dylan ở ngay phía sau móc một cuộn da dê từ trong ngực ra.
“Chết tiệt, vậy còn không chịu lấy ra sớm”, nghe lời này, Tulle bất chấp mọi chuyện trực tiếp đi lên đoạt lấy cuộn da dê trong tay Dylan.
“Ông bị ngu hả? Cho dù ông đoạt được thì xài thế quái nào? Ông nhìn có hiểu không? Trên đây viết toàn bộ bằng chữ Hoa Hạ cổ, ít nhất cũng phải tốn ba đến năm ngày mới có thể nghiên cứu ra được”, Dylan chẳng sốt ruột, ánh mắt trên đùa nói với Tulle.
“Ông…”, nghe vậy, Tulle khẽ biến sắc, sau đó không cam tâm tình nguyện đưa cuộn da dê trong tay cho Đới Lạc.
Đới Lạc cũng chẳng khách sáo thẳng thắn nhận lấy, sau đó ném cuộn da dê cho một lão giả khá lớn tuổi bên phe Hoa Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!