Bazel đã nhìn thấy người đến, điều này khiến sắc mặt ông ta tối sầm, Bazel không tài nào hiểu nổi sao đối phương chẳng có tý nhẫn nại nào cả, giờ lại tự tìm đến đây làm phá huỷ vài kế hoạch mà ông ta đã bố trí cẩn thận.
“Tulle, ông mang nhiều người như vậy đến chỗ tôi làm gì?”, lúc này, Bazel không còn chút xíu nào ôn tồn lễ độ, mà mặt mày ông ta lạnh lẽo, không hề che giấu từng tia sát ý loé lên đáy mắt.
“Bazel, đừng vội vậy chứ, sao mỗi lần gặp là ông lại mang cái bộ mặt y kiểu tôi nợ ông mấy chục tỷ, làm như tôi quỵt nợ tiền của ông”, kẻ cầm đầu là một người đàn ông gọi là Tulle, tuổi tác hắn ta xấp xỉ Bazel, chỉ khác là hắn ta nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn Bazel nhiều, tất nhiêu đây cũng là một cao thủ.
“Ha ha ha…”
Những tên Tulle dẫn đến cười như thằng điên, dùng ánh mắt khiêu khích bỡn cợt nhìn vào đám Bazel.
Sắc mặt những người bên phe Bazel cũng khó coi, cả đám đều dõi mắt vào ông ta, tựa như chỉ đợi ông ta ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xông lên quyết chiến.
“Không có việc gì à? Không có gì thì biến cho khuất mắt tôi đi, có ân oán gì, lát nữa vào bí cảnh giải quyết”, Bazel hít thở sâu, nuốt ngược cơn tức sắp trào ra khỏi cổ họng, âm u nhìn Tulle.
Vốn dĩ, bè lũ Tulle còn định chế nhạo thêm, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt giết người của Bazel, cả đám ngậm chặt miệng lại. Dù sao đi nữa, mục đích đến đây của họ không phải chọc giận đám người Bazel, họ cũng chả thích thú chém giết người khác khi chưa vào bí cảnh, mặc dù, họ có đủ lòng tin với bản thân, nhưng vẫn không dám chắc mình giành lấy chiến thắng mà không có một vết thương.
“Bazel ơi là Bazel, được thôi, nếu ông gấp gáp muốn biết đến thế, thì tôi chẳng ngần ngại nói hết cho ông đâu”, đôi mắt Tulle khẽ híp, âm thầm đề cao cảnh giác với Bazel.
Vậy mà hắn ta cứ tưởng Bazel sẽ không nhịn mà ra tay đánh nhau luôn chứ, không ngờ là ông ta đã học được cách nhẫn nhịn rồi, không thể xem thường ông ta nữa.
“Thật ra, ắt hẳn ông biết tôi định nói gì rồi đấy? Có muốn hợp tác với tôi không?”, Tulle không có nói toẹt ra hết, hiển nhiên là hắn ta không có ý định nói hết những gì mình biết ra, hơn nữa, tin chắc rằng mình nói như vậy là Bazel đã hiểu ý rồi.
Bazel nghe Tulle nói thế, biết ngay ý đồ của hắn ta.
“Hừ, giờ mới nhớ tới tôi làm gì, sao không lo từ sớm đi? Xin lỗi, chuyện hợp tác là không thể nào, tôi không thích bị ông đâm sau lưng một lần nữa”, Bazel cười khẩy, rồi phũ phàng đáp lại.
“Bazel, ông phải suy nghĩ cẩn thận, nếu như ông tiến vào trong đó mà không có sự trợ giúp của tôi thì chẳng khác gì mơ mộng hão huyền”, Tulle không dao động, vô cùng bình tĩnh nói.
“Nếu như các ông còn không đi, vậy thì đừng đi nữa, tất cả ở đây hết đi”, sự căm hận trong mắt Bazel không yếu đi chút nào, đôi mắt lóe sáng như tia điện, rồi bỗng quát to.
“Được, ông cứ từ từ suy nghĩ, ngoại trừ tôi, ông không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta đi thôi”, đôi mắt Tulle sắc lẻm nhìn ông ta, sau đó mang người mình dẫn đến rời khỏi đây.
“Các vị, tôi biết các vị có sinh lòng hoài nghi, thật lòng mà nói, thực lực của tôi không tiến triển gì nhiều trong vài năm trở lại đây, đó là do tôi đã từng bị Tulle hãm hại sau lưng khi ở bí cảnh, nên đã trúng độc, vì thế, tôi không thể nào hợp tác với hắn ta, xin các vị đừng khuyên tôi cân nhắc”.
Bazel biết những người mình dẫn đến đều có chút lòng hiếu kỳ, nên phải đưa ra vài lời giải thích, nếu không tập thể sẽ dễ dàng nảy sinh khúc mắc, khó lòng đoàn kết.
“Thì ra là thế, tên Tulle này thật hèn hạ, tuyệt đối không nên hợp tác với loại người như vậy”.
“Đúng thế, lỡ như có ngày kẻ này gặp nguy rồi đâm sau lưng chúng ta thì sao, vì vậy mà hy sinh thật không đáng”.
Người Bazel dẫn đến đang thảo luận, sôi nổi chê bai, chửi rủa Tulle.
“Sau khi tiến vào bí cảnh, mọi người phải thật cẩn thận, ngoại trừ những mối nguy hiểm trong bí cảnh, mọi người còn cần phải đề phòng những âm mưu quỷ kế của chúng”.
Bazel nghe được những lời này, một nụ cười tươi rói nở rộ trên mặt ông ta.
Kế tiếp, không còn ai đến gây sự, dẫu sao việc chính của họ là tiến vào bí cảnh, mà không phải dăm ba chuyện trả thù vớ vẩn.
Càng đi, bầu trời càng trở nên âm u mờ mịt, trong thung lũng bỗng truyền đến từng trận động đất dữ dội, người đứng ở hai bên thung lũng lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận quan sát bên trong.
Ngay vào lúc thung lũng rung động, hai bờ bắt đầu có tuyết rơi lả tả, vốn dĩ, băng tuyết ngả mình trên ngọn núi này chính là do năm tháng tích tụ mà thành nên rất dày và sâu, dưới chấn động lớn như vậy, thế giới băng tuyết tưởng chừng như vô tận kia bắt đầu nứt ra, từng khối tuyết lở lăn xuống dưới thung lũng, khung cảnh ấy thật khiến lòng người khiếp sợ.
Đối mặt với sự vĩ đại và kinh khủng của thiên nhiên, sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi đột ngột, sau đó họ rối rít lùi lại phía sau, lỡ như núi tuyết này sụp rồi đổ sập xuống thì dẫu thực lực bọn họ có mạnh đến đâu cũng khó lòng thoát nạn.
Tình hình như vậy kéo dài tầm năm phút, mãi đến khi băng tuyết rút, tất cả đều giương mắt đờ đẫn nhìn nhau đắm đuối, từ ấy, tình cảm của họ đều do băng tuyết vun đắp mà thành.
Khi nhìn vào thung lũng, họ cứ ngỡ rằng băng tuyết sẽ bao phủ hơn một nửa thung lũng, nhưng sau khi mọi người về phía thung lũng, họ hoảng hốt hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ chỉ thấy trong thung lũng không có một mống băng tuyết, dường như chưa từng có trận tuyết lở nào xảy ra.
Nhưng mà, mọi người rất nhanh chuyển dời sự chú ý từ việc trong thung lũng không có tuyết đến trong ấy bỗng xuất hiện một vật.
Đó là một cánh cửa rất lớn, cao khoảng bảy tám mét, cửa được làm từ gỗ, nhìn qua trông rất cổ kính thanh tao, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là trên cánh cửa chạm trổ vô số hoa văn hình thù phức tạp toát lên vẻ đẹp xa xưa thần bí.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!