Tô Hồng Mị kéo Trần Thanh về phòng mình.
Vừa đóng cửa lại là cô ta lập tức đè Trần Thanh vào tường, áp sát người vào người anh.
“Chị Mị, chị đừng vậy, tôi có vợ rồi”.
Trần Thanh nói một cách nghiêm túc.
Nhưng như vậy chẳng thể ngăn cản Tô Hồng Mị áp sát vào người anh.
Tô Hồng Mị ôm lấy Trần Thanh, phả hơi nóng vào tai anh: “Có vợ thì đã sao, người ta chỉ muốn làm tình nhân của cậu thôi, có muốn làm vợ cậu đâu”.
Hương thơm đặc biệt trên người Tô Hồng Mị xộc vào mũi Trần Thanh, khơi dậy phản ứng của anh.
Trần Thanh buộc phải thừa nhận rằng không có một người đàn ông nào có thể chống cự được sự quyến rũ chết người của Tô Hồng Mị.
“Trần Thanh, cậu có muốn không?”
Tô Hồng Mị cười nói.
“Muốn cái gì?”, Trần Thanh thừa biết nhưng vẫn cố hỏi.
Tô Hồng Mị cười khanh khách: “Ừm, thì là làm gì đó”.
“Không muốn”.
Trần Thanh cắn răng đáp.
“Ha ha”, lúc này Tô Hồng Mị áp sát người hơn nữa.
“Miệng thì nói là không muốn, nhưng thân thể thì thành thật lắm đấy”.
“Chị Mị, tôi tìm chị vì có chuyện muốn nhờ chị giúp”.
Trần Thanh vươn tay giữ lấy vai Tô Hồng Mị rồi nói.
“Có chuyện gì? Không thể đợi chúng ta làm xong chuyện chính rồi nói hay sao?”, Tô Hồng Mị hà hơi nói: “Cưng à, có chuyện gì quan trọng hơn chyện này nữa?”
Nghe vậy, cả cơ thể Trần Thanh căng cứng hết lên.
Cuối cùng, anh mặc niệm mấy chục lần a di đà Phật trong lòng, sau đó giữ chặt lấy Tô Hồng Mị.
Sau khi giữ lấy cô ta, Trần Thanh bế cô ta lên.
Nhìn thấy động tác này của Trần Thanh, Tô Hồng Mị nở nụ cười quyến rũ: “Cưng này, cưng muốn thế nào, chị nghe cưng, từ lâu chị đã là người phụ nữ của cưng rồi”.
Trần Thanh bế Tô Hồng Mị tới cạnh giường rồi quăng cô ta lên.
Ưm!
Tô Hồng Mị phát ra tiếng rên chết người.
Thế nhưng Trần Thanh chẳng làm gì tiếp, anh ngồi xuống giường rồi nói: “Chị Mị, tôi có chuyện quan trọng cần tìm chị thật mà”.
“Ồ?”
Tô Hồng Mị nhìn Trần Thanh, vừa nói cô ta vừa đặt đôi chân dài của mình lên chân Trần Thanh.
Trần Thanh đè chân cô ta xuống, anh nói tiếp: “Tối qua tôi bị tập kích, suýt thì tiêu đời”.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Tô Hồng Mị dừng động tác kia lại, ngồi bật đậy và hỏi với vẻ căng thẳng: “Chuyện gì thế hả? Với thực lực của cậu thì sao lại gặp chuyện được?”
“Đối phương cử không ít tay súng tới”.
Trần Thanh trầm giọng nói: “Nếu không may mắn thì có thể tôi đã toi mạng vì súng rồi”.
“Có chuyện như thế sao? Cậu nói với chị nhanh lên…”
Nét lo lắng trên mặt Tô Hồng Mị càng rõ rệt hơn.
Trần Thanh bèn kể lại chuyện đã xảy ra tối qua cho Tô Hồng Mị.
“Chị Mị, tôi muốn chị giúp tôi điều tra xem ai đã sai người làm chuyện này”, Trần Thanh nói với Tô Hồng Mị.
Trần Thanh biết chỉ dựa vào các mối quan hệ của Nam Cung Minh Đức thì rất có thể sẽ chẳng tra ra được điều gì, nhưng Tô Hồng Mị thì khác.
Anh cũng muốn sớm ngày biết được mấy tay súng tối qua là do kẻ nào cử tới, phát hiện sớm để loại bỏ mối nguy này sớm, không cần phải sống trong cảnh bị kẻ địch rình mò nhắm tới.
“Ha ha…”
Lúc này Tô Hồng Mị nở nụ cười.
“Chị Mị, chị cười gì vậy?”
“Của nợ, người ta nhìn ra rồi, cậu nói nhiều như vậy đều là vì vợ cậu”, Tô Hồng Mị tỏ vẻ hờn dỗi: “Người ta chỉ là tình nhân thôi, bảo tình nhân giúp vợ, cậu cảm thấy có ổn không?”
“Chị Mị, ý chị là không muốn giúp tôi?”
Trần Thanh nhìn Tô Hồng Mị hỏi.
“Của nợ bé nhỏ của chị đã nhờ chị giúp thì sao chị dám không giúp cơ chứ”, Tô Hồng Mị cười híp mắt: “Nhưng chị có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
Trần Thanh hỏi.
Anh vừa hỏi xong là Tô Hồng Mị lập tức vắt chân lên vai anh.
“Tối nay ở lại với chị, không được về nhà”, Tô Hồng Mị vừa cười vừa nói.
“Chị Mị, bên dưới có cả đám anh em đang chờ tôi”, Trần Thanh nói.
“Chị không cần biết”.
Tô Hồng Mị nói một cách bốc đồng: “Tối nay cậu mà không ở lại đây với chị thì chị sẽ không giúp cậu. Đám anh em của cậu thì chị đã bảo Tiểu Mã dàn xếp ổn thỏa cả rồi, đảm bảo bọn họ sẽ hài lòng”.
“Khụ!”
Trần Thanh giữ chặt lấy Tô Hồng Mị, anh nhăn nhó mặt mày nói: “Chị Mị, chị như thế là đang chơi với lửa đấy”.
“Lửa do chị khơi lên, tự chị sẽ dập”, Tô Hồng Mị cười quyến rũ.
Dứt lời, cô ta lại ôm lấy Trần Thanh và nói khẽ: “Của nợ, cậu sợ yêu chị hả? Người ta không cần cậu chịu trách nhiệm gì hết, chỉ cần cậu để chị làm người phụ nữ của cậu là được, chị cam tâm tình nguyện”.
Vừa nói, Tô Hồng Mị vừa hôn Trần Thanh.
Trần Thanh giật nảy mình.
Lúc này, anh biết mình mặc niệm a di đà Phật một vạn lần thì cũng vô dụng.
Bị người đẹp như thế này quấn lấy, chỉ cần là đàn ông bình thường thì đều sẽ đổ gục.
“Chị Mị, tôi…”
Trần Thanh vẫn muốn phản kháng.
Chỉ có điều vừa há miệng ra là đã bị chặn lại.
Tiếp đó Trần Thanh đắm chìm vô điều kiện.
Cả đêm qua Nam Cung Yến không được ngon giấc.
Bởi vì tối qua cô gửi rất nhiều tin nhắn cho Tay Lái Lụa, nhưng anh không nhắn lại một tin nào.
Không thấy anh nhắn lại, Nam Cung Yến nghĩ chắc chắn là anh đang lêu lổng với đám con gái ở quán bar. Sau đó cô lại nghĩ, dù gì mình cũng là vợ anh trên danh nghĩa, vậy mà cả đêm anh không về nhà. Càng nghĩ cô càng giận, thế là chẳng thể ngủ được.
Cả đêm không ngon giấc, đến sáng sớm Nam Cung Yến lập tức chạy tới gõ cửa phòng Trần Thanh, nhưng gõ rất lâu mà không có ai đáp lại.
“Loại đàn ông tồi, cả đêm qua không về, chắc chắn là đã ngủ với con nào rồi”, Nam Cung Yến cáu giận mắng.
Mắng xong, Nam Cung Yến định vươn tay ra đập cửa để trút sự bất mãn trong lòng.
A!
Chỉ có điều lần này Nam Cung Yến còn chưa đập vào cửa thì đã cảm thấy mình đập vào một thứ gì khác.
Cô hoàn hồn lại, phát hiện ra tay mình đánh vào mặt một người, người kia còn nhếch môi hôn vào tay cô.
“Vợ à, em đi vệ sinh xong thì chắc là rửa tay rồi chứ nhỉ?”
Trần Thanh cười ha ha nói.
Nam Cung Yến lập tức rụt tay về, sau đó lau vài cái thật mạnh. Cô không biết nước bọt của ai kia có độc không nữa.
“Đồ tồi…”
Nam Cung Yến mắng.
“Vợ à, sao em lại mắng anh vậy?”
Trần Thanh cười nói.
“Hừ, cả đêm qua anh không về, chắc chắn là lại chung chạ với đám con gái nhăng nhít ở quán bar rồi, anh không phải đồ tồi thì là gì?”
Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng.