Chương 689: Trời sinh lạc quan
Nhìn bóng lưng của Trần Thanh và
Giang Tử Phong, tất cả hành khách
và các tiếp viên hàng không đều
thấy rất cảm động.
Mặc dù những tên cướp này nói
không giết người, chỉ vì tiền thôi,
thế nhưng bọn họ cũng không phải
đồ ngốc, nếu đối phương đã tạo ra
một vụ lớn như thế, chắc chắn
không đơn giản là vì tiền, nếu
không, bất kỳ một cách cướp bócnào cũng sẽ dễ dàng hơn cướp máy
bay nhiều.
Chỉ có bên trong đôi mắt lạnh lẽo
của người phụ nữ nói chuyện với
Giang Tử Phong cả một đường là có
vẻ tàn nhẫn.
Đương nhiên, đối với điều này, Trần
Thanh và Giang Tử Phong lại không
hề hay biết.
"Đại ca, tình huống bên trong như
thế nào?”, ngay lúc hai người đi tới
khoang phổ thông, Giang Tử Phong
nhỏ giọng hỏi.
"Còn chưa biết tình huống bên
trong như thế nào, nhưng mà cho
dù có tình huống ra sao, tiếp theo
chúng ta vẫn phải tiếp tục phốihợp”, lúc này Trần Thanh không
dám có bất kỳ tâm lý may mắn nào,
cho nên, anh mới bảo Giang Tử
Phong đánh yểm hộ thay anh.
Thật ra đám cướp ở bên trong đã
khống chế toàn bộ khoang điều
khiển dưới sự trợ giúp của tên nhân
viên an ninh kia rồi, cơ trưởng cơ
phó đều đã bị khống chế lại, bây
giờ còn không biết tình trạng của
hai người đó, máy bay đã được bọn
họ cài đặt thành hình thức lái tự
động.
Cho nên, Trần Thanh mới gấp gáp
như vậy, anh biết, đối phương bắt
cóc chiếc máy bay này chắc chắn là
có mục đích khác, tuyệt đối khôngcó khả năng chỉ vì để khủng bố.
Cho nên, nhất định anh phải nhân
lúc máy bay còn chưa tới địa chỉ
hàng không mà đối phương chỉ định
trước đó để khống chế lại máy bay.
Trần Thanh và Giang Tử Phong
cũng không vội đi vào khoang phổ
thông, mà kiên nhẫn chờ đợi, anh
dùng ngón tay vén một góc rèm
lên, dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn
thấy hết khung cảnh trong cả
khoang.
"Ngay lúc này”, Trần Thanh vẫn
đang quan sát, tìm kiếm thời cơ,
cuối cùng anh đã tìm được một cơ
hội khá tốt.
Vì thế anh liền vọt thẳng vào.Giang Tử Phong phản ứng cũng
không chậm, vọt vào ngay sau Trần
Thanh. Lúc đi vào, anh đã bảo cậu
ấy biết cần đối phó với vị trí nào rồi.
Cho nên, Giang Tử Phong vừa vào
trong, còn không thèm nhìn đã lao
thẳng tới bên phải, trong nháy mắt,
cậu ấy cũng đã nhìn thấy mục tiêu
của mình.
Lúc này có thể nói bên trong cả
khoang đang vô cùng bi thương, lúc
hai người Trần Thanh và Giang Tử
Phong xông vào, bọn họ đều trợn
tròn mắt, căn bản không ngờ được
sẽ có người đến cứu bọn họ.
Dù sao, đây chính là phần tư ̉ khu ̉ ng
bố cực kì hung ác, đấu tranh vớiloại người này sẽ có thể nguy hiểm
đến tính mạng.
Thế nhưng lại có người nhảy ra,
gánh chịu trách nhiệm như vậy,
trong lòng tất cả mọi người đều
dâng lên một hy vọng.
Tên phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia sao có
thể ngờ được lúc này lại có người
xông từ khoang đầu đến chứ? Căn
bản là không kịp phản ứng chút
nào.
Tốc độ của Giang Tử Phong rất
nhanh, trong nháy mắt nhìn thấy
mục tiêu, cậu ấy đã đập mạnh hai
nắm đấm xuống, mang theo tất cả
sức mạnh của cả người cậu ấy,khiến tên phần tư ̉ khu ̉ ng bố kia phải
ngã xuống đất.
Giang Tử Phong đã thấy súng trong
tay đối phương, sợ súng sẽ nổ, liền
không hề do dự nữa mà điên cuồng
đấm.
"Tử Phong, được rồi, mau dừng tay
lại!”, ngay lúc Giang Tử Phong đang
điên cuồng vung hai nắm đấm của
mình xuống, một bàn tay khác nắm
lấy tay cậu ấy, đồng thời ghé sát
vào tai cậu nói.
"Em…em đã đánh bại người này”,
lúc này sự sợ hãi trong lòng Giang
Tử Phong mới được xả ra, trên mặt
lộ ra một nụ cười vui vẻ."Đại ca, hắn ta…hắn ta sao rồi? ,
Không phải là bị em đánh chết rồi
chứ?”, cuối cùng Giang Tử Phong
mới cúi đầu xuống, nhìn tên phần
tư ̉ khu ̉ ng bố máu me be bét trên
mặt đất, trong lòng lập tức run lên,
trong đôi mắt có vẻ sợ hãi.
"Không sao đâu, hắn ta không chết,
chỉ là trông hơi thảm thôi”, Trần
Thanh kéo Giang Tử Phong ra, an
ủi.
"Ha ha, vậy thì tốt”, Giang Tử
Phong thở dài một hơi, nếu như lần
đầu tiên cậu ấy giết người là bị cậu
tàn nhẫn đập chết, vậy chắc chắn
tâm lý của cậu ấy sẽ không chịu
được.Trần Thanh kéo cậu sang một bên,
đồng thời nhìn về phía cả khoang.
"Mọi người im lặng một chút”, Trần
Thanh cao giọng hô lên, lúc này bầu
không khí bên trong cả khoang bắt
đầu ồn ào, hiển nhiên hành động
đột ngột của bọn Trần Thanh đã
làm cho tất cả mọi người đều trở
nên hưng phấn.
Nghe thấy lời của anh, tất cả mọi
người đều yên tĩnh lại, ai nấy cũng
đều nhìn về phía Trần Thanh, hiển
nhiên bọn họ vô cùng tin tưởng
người đã cứu mình.
"Mặc dù chúng tôi đã khống chế
được những tên cướp này, nhưng
bây giờ buồng điều khiển máy bayvẫn còn bị đối phương khống chế,
cho nên, có nhân viên máy bay nào
ở đây không?”, vẻ mặt của Trần
Thanh rất bình tĩnh, bởi vì anh phát
hiện nhân viên an ninh của máy bay
kia đã khoá trái buồng điều khiển
lại, hiển nhiên đối phương đã biết
chuyện xảy ra bên này rồi.
"Tôi…tôi là nhân viên an ninh”, lúc
này mô ̣ t người đàn ông có vóc
người cao lớn đứng dậy.
"Nói cho tôi, làm sao để mở buồng
điều khiển ra”, Trần Thanh dẫn
nhân viên an ninh đó đi đến cửa
buồng điều khiển, sau đó hỏi.
"Một khi buồng điều khiển này đã bị
khóa lại, trừ khi có chìa khoá của cơtrưởng trong tay, nếu không sẽ
không có cách nào mở ra từ bên
ngoài”, nhìn thoáng qua cửa buồng
điều khiển, nhân viên an ninh kia
lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Đáng chết”, lúc này sắc mặt của
Trần Thanh cực kì khó coi, bây giờ
đang có hai tai hoạ ngầm không rõ,
một cái là bom điều khiển từ xa kia
vẫn chưa tìm thấy được, một cái
khác chính là bên trong cái khoang
điều khiển này còn có một tên nhân
viên an ninh phản bội, máy bay
trước mắt còn bị đối phương ở
trong khống chế.
Thông qua đôi mắt xuyên thấu,
Trần Thanh đã phát hiện đốiphương đang lạnh lùng ngồi trên
ghế điều khiển, trong tay cầm một
khẩu súng lục, mà hai người điều
khiển thì đầm đìa máu me, hai tay
hai chân bị đánh gãy, với vết
thương như vậy, căn bản là không
có cách nào điều khiê ̉ n được máy
bay nữa.
"Xong rồi, làm sao bây giờ? Vừa rồi
hai tên cướp kia đã đánh chết phi
công, bây giờ máy bay của chúng
tôi không có người điều khiển”.
Có người không nhịn được sợ hãi,
mở miệng hô lên.
Khi người này vừa dứt lời, tâm
trạng sợ hãi lan tràn ra cả khoang
trong nháy mắt."Hu hu... Tôi không muốn chết, tôi
còn trẻ”.
"Tôi cũng không muốn chết, tôi còn
chưa được thưởng thức hương vị
tình yêu”.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”
Cả khoang biến thành chỗ bi
thương sợ hãi, cho dù là người trời
sinh lạc quan, lúc này cũng khó
tránh khỏi bị bầu không khí như thế
này ảnh hưởng.
"Tất cả im miệng lại cho tôi”, Trần
Thanh biết, bây giờ nhất định phải
cho bọn họ hy vọng sống sót, nếu
không sợ rằng sẽ có một số người
làm ra chuyện cực đoan khó mà
khống chế được dưới sự sợ hãi."Tôi là người của ngành bí mật Hoa
Hạ, chỉ cần có tôi ở đây, mọi người
không cần phải lo lắng, nhất định
tôi sẽ đưa mọi người trở về Hoa Hạ