Chương 682: Quá hèn hạ
Lão già kia khựng lại, nhưng Giang
Tử Phong vẫn tiếp tục đấm tới làm
cho ông ta ta ngã xuống đất.
"Phịch!"
Tiếng va đập xuống mặt đất vang
lên, lão già kia ngã chổng vó, tiếng
kêu lớn đến nỗi những người khác
nghe mà thấy xót thay, chắc là đau
lắm.
May mà lão già vừa ngã xuống là
ngất đi ngay, nếu không thì e làkhông chịu nổi sự nhục nhã này
mất.
"Chậc, người gì mà yếu ớt quá, tôi
còn chưa dùng sức nữa, yếu thế kia
mà còn dám kêu gào đàn ông
phương Đông bị bất lực. Tôi thấy
người bị bất lực phải là mấy người
mới đúng, nhìn thì cao to cường
tráng mà chẳng dùng được", nhìn
lão già bị mình đấm một phát ngã
sõng soài, Giang Tử Phong lắc đầu,
khinh bỉ chê bai.
Nghe thấy những lời này của cậu,
những người xung quanh lập tức đỏ
mặt.
"Cậu giở trò bịp bợm! Nếu cậu
không làm động tác vừa rồi thì saoông ấy khựng lại rồi bị cậu đánh
ngã xuống đất được!", sắc mặt
Seuss vô cùng khó coi, giận dữ chất
vấn Giang Tử Phong.
"Tôi nói này người anh em, anh có
bị ngớ ngẩn không đấy? Tôi đã nói
bắt đầu rồi mà ông ta còn tự khựng
lại, sao lại trách tôi được? Chưa kể
động tác tay vừa rồi chỉ là thói quen
chuẩn bị trước khi cuộc chiến bắt
đầu của tôi mà thôi, ai mà ngờ
được ông ta nhát gan thế chứ", cậu
ấy dang hai tay, ra chiều bất đắc dĩ.
"Để tôi", lúc này lại có một ông lão
khác muốn ra mặt.
"Đúng là không biết xấu hổ, đánh
xong không chịu chấp nhận lại cònmuốn chơi đánh luân phiên, được
đấy, mấy người tưởng tôi sợ à? Nếu
đánh luân phiên không được thì
mấy người chơi hội đồng luôn đi, tôi
không sợ đâu!", Giang Tử Phong
nghe vậy thì nổi đóa, kích động nói.
Mặt lão già kia tức khắc đỏ như gấc,
vừa rồi lão ta không nghĩ đến điều
này, giờ thì bị người ta cười chê rồi.
"Ầm!"
Ngay lúc đó, Giang Tử Phong đột
nhiên tiến về phía trước, dùng chiêu
cũ nện một quyền vào mặt lão già
kia, lão ta chưa kịp phát ra tiếng thì
đã ngã xuống đất, ngất xỉu.
Thấy cảnh tượng này, những người
đứng xem đều sững sờ, khó tin nhìncậu ấy, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa
khinh thường.
"Chết tiệt, cậu lại đánh lén nữa, quá
hèn hạ!", cậu ấm được ông già vừa
ngất xỉu bảo vệ tức giận hét lên, chỉ
thẳng vào mặt Giang Tử Phong.
Không chỉ anh ta mà những người
đi theo cùng cũng bị bẽ mặt hết rồi!
"Sao mà mất cảnh giác thế? Tôi đã
nói mấy người không chỉ có thể
đánh luân phiên mà chơi hội đồng
luôn cũng được rồi cơ mà, do lão ta
đứng yên thôi, trách tôi làm gì", cậu
ấy dang hai tay làm vẻ mặt ngây
thơ vô tội như vừa rồi.
"Đủ rồi, nói đi, mấy người muốn thế
nào?", Lyons hít sâu một hơi, biếtnếu tiếp tục để đối phương làm
mình làm mẩy như thế nữa thì đám
cậu ấm cô chiêu mình dẫn tới sẽ tức
chết mất.
"Sao? Anh nói gì cơ? Tức là anh
muốn hòa giải với chúng tôi à?",
Giang Tử Phong đưa mắt nhìn
Lyons châm biếm.
"Hừ, cậu thích nói gì cũng được.
Chuyện này rất đơn giản, chúng tôi
đã tìm được các công ty khác để
thay thế rồi, công ty của cậu không
phù hợp yêu cầu của chúng tôi nên
đàm phán không thành công, hiểu
chưa?", Lyons khó chịu nói thẳng.
"Vậy là nắm đấm không đủ cứng,
không đủ lớn nên chuyển sang nóilý có phải không?", Trần Thanh
đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng liếc
qua những người kia rồi dừng lại ở
anh ta.
"Khi chúng tôi muốn nói lý với các
anh thì các anh giở trò đấm đá,
thấy chúng tôi mạnh hơn thì các
anh lại muốn nói giảng đạo, đúng là
chuyện gì cũng làm được. Tưởng
Trần Thanh này dễ bắt nạt thế à?",
anh hừ lạnh.
"Hừ, làm ăn buôn bán thì hai bên
phải thống nhất mới được, sao?
Chẳng lẽ anh muốn dùng vũ lực để
ép tôi nghe lời?", Lyons kênh kiệu
nói."Vũ lực? Các anh xứng không? Yên
tâm, tôi không biết võ đâu, dùng võ
thì bắt nạt các anh quá", Trần
Thanh phất tay ra hiệu Giang Tử
Phong quay lại.
Lúc này cậu ấy như tướng quân
chiến thắng trở về vậy, ngẩng cao
đầu, ưỡn ngực đi tới ngạo nghễ
nhìn mấy ông già kia, rõ ràng mục
tiêu của cậu ấy chưa bao giờ là
những người đồng lứa đấy.
"Làm tốt lắm", Trần Thanh không
tiếc lời khen ngợi.
"Há há, sách binh pháp em đâu có
đọc cho vui", Giang Tử Phong cười
tươi rói, không khiêm tốn chút nào."Ồ? Tôi rất muốn biết không dùng
võ lực thì mấy người còn gì, Khuynh
Thành Quốc Tế à? Ha ha... Không
phải tôi khinh thường chứ công ty
của các anh còn không bằng một
công ty chi nhánh của chúng tôi
nữa là. Ngon thì nhào lên, tôi muốn
xem các anh lấy cái gì làm chỗ
dựa!"
Nghe Trần Thanh nói vậy, Lyons
cười phá lên, không hề che giấu sự
trào phúng và trịch thượng của
mình.
"Bây giờ tôi có thể cho anh thêm
một cơ hội để ký hợp đồng lại lần
nữa", Trần Thanh suy nghĩ một lúc
rồi nói.Chuyện anh cần làm chỉ là giúp
công ty của bà xã đàm phán thành
công nên nếu có thể bớt chuyện
được chừng nào hay chừng đấy,
anh cực kỳ ghét rắc rối.
"Gì cơ? Anh mới nói là cho chúng tôi
thêm một cơ hội nữa à? Còn mơ
ngủ sao? Tôi không cần cái cơ hội
đấy đâu, tới đi, có thủ đoạn gì cứ
dùng hết ra!", Lyons vừa nghe anh
nói vậy thì cười nức nẻ, nhạo báng
đáp trả.
"Chậc, có một số người cứ phải bể
đầu chảy máu mới nhận thức được
thực tế", Trần Thanh bất lực lắc
đầu, những người này muốn chếtđến thế thì anh cũng không ngại
cho họ một bài học.
Lyons và những người khác không
quan tâm, ai nấy đều gọi người lấy
ghế tới để ngồi trong phòng họp,
muốn nhìn xem rốt cuộc người của
Khuynh Thành Quốc Tế còn bày trò
nào được nữa không.
Trần Thanh không nổi giận mà cầm
điện thoại lên nhắn tin.
"Mười phút", gần như anh vừa gửi
là có phản hồi ngay. Sau khi đọc
lướt qua tin nhắn, Trần Thanh
ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với
những người kia.
"Được thôi, mười phút không thành
vấn đề, tôi sẽ chờ anh mười phút,để xem anh mang được cứu tinh
nào tới?", Lyons cười nhạo, không
thèm để ý chút nào.
"Tốt nhất là cứu tinh của anh tới
được, tôi muốn nhìn xem ở Vụ Đô
này có thế lực nào dám đối đầu với