Chương 676: Hình thức chiến đấu
“Vâng, đại ca, anh cứ yên tâm đi,
em nhất định sẽ cố gắng tu luyện”,
nghe được lời nói của Trần Thanh,
Giang Tử Phong phiền muộn không
thôi, đây quả thật là thiếu sót lớn
nhất. Dù sao thời gian tu luyện của
cậu ấy quá ngắn, có thể đạt đến
thực lực hiện tại đã không tệ rồi.
“Yên tâm đi, lần này sau khi về
nước, tôi nhất định sẽ tìm biện pháp
để giúp mọi người nâng cao thực
lực”, Trần Thanh gật đầu, trong
khoảng thời gian ngắn mà muốn
khiến thực lực của bọn họ tăng
nhanh thì chỉ có thể dùng đan dược.
Nhưng mà đan dược bình thườngđều có nguy hiểm, cho nên anh
muốn tìm biện pháp loại bỏ hết
những nguy hiểm này trước, nếu
không bọn họ sẽ không thể tiến xa
được.
“Thật tốt quá, khi nào chúng ta về
nước vậy?”, nghe đại ca nói vậy,
trước mắt Giang Tử Phong sáng
ngời, vội vàng hỏi.
“Những chuyện ở nơi này cũng xem
như xong xuôi cả rồi, mai mốt gì
đấy trở về thôi”, Trần Thanh ngẫm
nghĩ một lát, cứ ném bà xã về nước
trước như vậy hình như không tốt
lắm, vẫn nên nhanh chóng quay lại
thôi.“Ra đây”, ngay khi Trần Thanh vừa
dứt lời, vội kéo Giang Tử Phong sát
vào mình, đồng thời vươn bàn tay
còn lại ra.
“Binh…”, ám khí hình thoi bị một
móng tay của Trần Thanh chặn lại,
cùng lúc đó, anh quát về phía ngõ
nhỏ đối diện.
“Tính cảnh giác không tệ”, đúng lúc
này, một bóng dáng dần xuất hiện
từ trong ngõ nhỏ, người này mặc
vest màu đen, nhìn qua giống hệt
một thành phần tri thức ưu tú,
nhưng mà ám khí vừa nãy khẳng
định do anh ta ném ra.
“Cho anh một cơ hội thành công
này, trở thành con chó dưới tay củachủ nhân tôi đi”, người đàn ông kia
mang theo thần sắc ngạo nghễ, vô
cùng vênh váo nói với Trần Thanh.
Giang Tử Phong và Trần Thanh nhìn
thoáng nhau một cái, đều thấy
trong mắt đối phương hiện lên vẻ
bất đắc dĩ.
“Tên ngu ngốc này từ đâu đến vậy?
Có phải chạy ra từ viện tâm thần
không? Nếu đầu óc có bệnh thì
nhanh chóng đến bệnh viện đi, ở
đây đi lại dọa người sao?”, Giang Tử
Phong ngạc nhiên kêu lên, sau đó
không chút khách khí châm biếm.
“Anh…anh nói cái gì hả?”, nghe
được lời nói của Giang Tử Phong,
người đàn ông kia hơi sửng sốt, sauđó vẻ mặt không dám tin nhìn cậu
ấy.
“Cái người này không chỉ đầu óc có
vấn đề mà lỗ tai còn điếc nữa hả?
Tôi vừa mới nói, anh trông xấu xí
như vậy đi ra ngoài chỉ khiến người
khác sợ hãi mà thôi, nhanh chóng
cút về ổ chó của anh đi”, Giang Tử
Phong càng nói càng chẳng thèm
khách khí, hiển nhiên, chuyện người
này để cho đại ca đi làm chó của
người khác đã kích thích cậu ấy.
“Anh tìm chết”, khuôn mặt người
đàn ông kia vốn đã khó chịu, nháy
mắt đã trở nên vặn vẹo, lửa giận
của anh ta sắp bùng nổ rồi.Không để cho Giang Tử Phong nói
nữa, cả người anh ta chợt lóe, xuất
hiện như một tia chớp đến trước
mặt cậu ấy, tay phải vươn tới, hung
ác chụp thẳng đến cổ họng của cậu.
“Tự cậu lên đi”, Trần Thanh nhanh
chóng lùi về sau hai bước, sau đó
nói với Giang Tử Phong.
“Đại ca, anh phải bảo vệ em”, Giang
Tử Phong hét lớn, sau đó cơ thể
cậu ấy ngả về phía sau, cùng lúc
một chân khác móc thẳng từ dưới
lên, mạnh mẽ đá tới.
“Hả?”
Giang Tử Phong công kích khiến
cho người đàn ông cảm thấy ngoài
ý muốn, nhưng mà kinh nghiệmchiến đấu của anh ta vô cùng
phong phú, nháy mắt đã phản ứng
lại, hai tay đang mở rộng đột nhiên
ép xuống.
“Rầm…”
Một cú đá móc từ phía dưới của
Trần Thanh trực tiếp khiến người
đàn ông nọ văng ra.
“Ồ?”, người đàn ông nọ xoa xoa hai
tay mới bị đá của mình, trong lòng
rất kinh ngạc.
Anh ta không mấy ngạc nhiên về
sức chiến đấu của Trần Thanh,
nhưng mà thực lực của cậu thanh
niên này cũng không thua kém gì
anh ta, điều này khiến anh ta vô
cùng khiếp sợ.“Dạy cậu một chút, trong lúc chiến
đấu tuyệt đối không được dừng lại,
nhất là trong tình huống cậu đã
chiếm được ưu thế, càng phải thừa
thắng xông lên”, Trần Thanh ở bên
cạnh bắt đầu chỉ huy.
Nghe lời Trần Thanh, Giang Tử
Phong gật đầu, nhanh chóng xông
tới đánh người.
“Chờ một chút, tôi nhận thua”.
Người nọ vội vàng giơ tay la lớn.
Nhưng Giang Tử Phong không hề có
ý dừng lại, siết hai nắm đấm vọt
lên.
Hai người chiến đấu cùng nhau, nói
cho cùng thì đây là lần đầu tiênGiang Tử Phong chiến đấu kiểu này,
càng đánh càng hưng phấn.
Trái lại, đối thủ của cậu ấy thì càng
đánh càng kinh hãi, đây là cái dạng
đối thủ gì vậy chứ?
Thời điểm ban đầu, anh ta còn có
thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu
để chiếm thế thượng phong một
chút, nhưng mà chỉ đánh có một lúc
anh ta đã phát hiện mình không thể
chống đỡ được.
“Dừng lại một chút đã, đừng đánh,
các anh biết tôi là ai không hả? Còn
dám đối xử với tôi như vậy, có tin
tôi sẽ cho các người biết thế nào là
lễ độ không?”, người đàn ông nọ bị
hình thức chiến đấu của Giang TửPhong chọc tức, đây quả thực là
một kẻ lưu manh, chiêu thức gì
cũng dám dùng.
“Vả miệng”, Trần Thanh đang đứng
quan sát cuộc chiến bên cạnh bỗng
mở miệng nói.
“Anh này, miệng anh thối như vậy
có phải do không đánh răng không
hả?”, Giang Tử Phong nghe Trần
Thanh nói, lập tức tranh thủ chút
thời gian vung một cái tát vào mặt
người đàn ông nọ, sau khi tát xong
còn không quên nói mát.
“Các anh…các anh bắt nạt người
ta”, sau khi người đàn ông kia bị
Giang Tử Phong tát một cái, làm ra
một hành động khiến người khácngạc nhiên không thôi, anh ta trực
tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất,
khóc nức nở nói.
Nhìn thấy tư thế này, Giang Tử
Phong cũng phải vội vàng ngừng
lại, cậu ấy đâu có muốn đánh người
ta thành như vậy đâu, đây không
phải là ăn hiếp người khác.
“Nói đi, anh là ai hả? Vì sao muốn
cản đường chúng tôi?”, Giang Tử
Phong đương nhiên hiểu ý của đại
ca, đứng từ trên cao nhìn xuống
hỏi.
“Tôi…tôi tên là Vi Đức, tôi chỉ muốn
giúp chủ nhân tuyển chọn một
thuộc hạ đắc lực mà thôi”, lúc này
Vi Đức làm gì còn chút phong tháiưu tú nào, hệt như một đứa trẻ con
vậy.
“Chủ nhân của cậu là ai?”, Trần
Thanh nhướng mày, xem ra lần này
ra tay đã khiến một số thế lực chú
ý, nếu không thì không có chuyện
bọn họ chân trước vừa rời khỏi,
chân sau đã có người đến gây phiền
toái
“Để tôi đoán thử nhé, chủ nhân của
cậu là một con dơi, đúng không?”,
anh cảm nhận một chút hơi thở trên
người Vi Đức, đột nhiên nghĩ đến
thời điểm lúc ở hội đấu giá Hắc
Châu, chính là cái người trẻ tuổi
khôi ngô ngồi ở hàng ghế đầu tiên.Lúc còn ở hội đấu giá, Trần Thanh
đã cảm giác được hơi thở của người
trẻ tuổi kia không thích hợp lắm,
không hề giống với người bình
thường. Giờ nhìn thấy Vi Đức, anh
liền cảm thấy hơi thở của hai người
này có chút tương tự, chẳng qua
hơi thở của Vi Đức yếu hơn rất
nhiều mà thôi.
Hơn nữa, dựa vào loại hơi thở này,
kết hợp với chút khí tức máu tanh
nhàn nhạt trên người họ làm cho
Trần Thanh có suy đoán này.
Đương nhiên, chủ yếu chính là
trước đây anh đã từng nhìn thấy
một vài tư liệu cùng công pháp tu
luyện của huyết tộc.“Con dơi gì cơ? Chúng tôi chính là
huyết tộc cao quý và vĩ đại, không
đúng, anh…anh làm thế nào mà
biết được?”, Vi Đức biến sắc, vốn
còn đang muốn cãi cọ một chút
nhưng đột nhiên nhớ ra thân phận
của anh ta không thể để cho người
ngoài biết được, điều này khiến
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!