Chương 670: Bảo vật hiếm thấy
Lần này, ông lão chắc chắn bản
thân không nghe nhầm, nhất định
là có ai đó nói cho mình biết một
vài chuyện.Nếu mua được hàng thật, dẫu có
tốn nhiều tiền đi chăng nữa thì ông
ấy cũng sẽ không oán than gì.
Nhưng mà, nếu bình sứ thanh hoa
này là hàng giả, vậy thì ông ấy sẽ
không nhẫn nhịn kẻ này nữa.
Nghĩ thế, mặt mày ông lão tái mét,
vẫy tay với đấu giá viên.
Vốn dĩ, đấu giá viên còn định tiếp
tục bán đấu giá, nhưng khi thấy
ông chủ lớn gọi mình, ông ta rón
rén chạy vội vã xuống dưới đài.
“Thưa cụ, cụ có gì sai bảo ạ?”, nét
mặt đấu giá viên đầy vẻ nịnh nọt
nhìn ông lão rồi hỏi.Đúng lúc đó, Trần Thanh đã truyền
tin cho Giang Tử Phong, bảo cậu ấy
lại gần hơn để phát sóng trực tiếp,
phải đảm bảo cuộc đối thoại được
phát sóng rõ ràng.
Giang Tử Phong tuân lệnh, lặng yên
đi lại gần, dù sao, giờ đấu giá viên
cũng đã đi xuống, xung quanh có
vài người đến hóng chuyện nên
hành động của Giang Tử Phong
cũng không quá bất ngờ.
“Tôi muốn hỏi vài việc, cái bình sứ
Thanh Hoa miệng rộng này là hàng
thật à?”, nét mặt ông lão lạnh nhạt
nhìn đấu giá viên rồi hỏi.
“Đương nhiên là hàng thật ạ, đây
chính là kết quả của mười mấy vịchuyên gia giám định của phòng
đấu giá Tô Tỉ, không thể nào có sai
lầm được”, mặt mày vị đấu giá viên
đó mông lung, nhưng nhờ năng lực
công tác chuyên nghiệp của mình,
ông ta nhanh chóng phản ứng, rồi
cam đoan nói.
“Gọi tổng giám đốc của các cậu đến
đây một chút”, ông lão gật đầu,
không phản bác gì mà đưa ra yêu
cầu như thế.
“Việc này…”, gương mặt đấu giá
viên rất khó xử, đây chính là hội
trường đấu giá, có chuyện gì lại mời
tổng giám đốc tới chứ?
“Để tổng giám đốc của các cậu cho
tôi một sự đảm bảo, chỉ cần ông tacam đoan rằng bình sứ Thanh Hoa
kia là hàng thật thì tôi sẽ không nói
gì nữa”, nhìn thấy đấu giá viên lộ vẻ
khó xử, nét mặt ông lão thả lỏng
hơn chút, nói.
“Vâng, để tôi giúp cụ mời tổng giám
đốc tới ạ”, đấu giá viên không dám
đắc tội nhân vật lớn này, ông ta
thông báo ngay cho Dulu biết qua
tai nghe.
Dulu vẫn luôn quan sát camera và
tất nhiên ông ta đã nhìn thấy cảnh
này, nhưng ông ta rất tự tin, thế
nên, khi đối phương nói ra yêu cầu
này thì ông ta cũng đã chạy tới đây.
“Ông Sorowan, thật lòng xin lỗi ông,
đã để ông phải đợi rồi”, Dulu nởmột nụ cười bước đến, từ đằng xa
ông ta đã chìa tay ra.
“Tổng giám đốc Dulu, tôi tốn nhiều
tiền mua một món đồ sứ Thanh Hoa
như vậy, liệu có thể nhận được một
câu đảm bảo của phòng đấu giá các
vị hay không?”, Sorowan cao ngạo
gật đầu, làm lơ cái tay chìa ra của
Dulu.
Với thân phận của ông lão, cho dù
là ông chủ đứng sau phòng đấu giá
Tô Tỉ thì ông ấy vẫn không mấy
quan tâm.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đã tìm rất
nhiều chuyên gia nghiên cứu đến
kiểm tra, đây chắc chắn là một bảo
vật hiếm thấy, nếu ông có thể muađược món đồ này thì thật đáng
chúc mừng”, đối mặt với sự lạnh
lùng của Sorowan, Dulu không cảm
thấy khó chịu gì, mà ngược lại còn
cười ha hả, rồi cam đoan nói.
“Được, vậy thì tốt, các vị nghe rõ
chứ, tôi hy vọng các người đúng và
cũng hy vọng các vị khách có mặt
tại đây làm chứng cho lão già này”,
Sorowan nhìn mọi người đang vây
quanh, cất cao giọng nói.
“Ông cứ yên tâm, ông Sorowan ạ,
tất cả chúng tôi đều đồng ý làm
nhân chứng”.
“Không sai, huống hồ, uy tín của
phòng đấu giá Tô Tỉ vẫn còn đó”.“Đúng đấy, phòng đấu giá Tô Tỉ
không thể nào mang hàng nhái ra
để đấu giá được, không có vấn đề
gì đâu”.
“Hơn nữa, phòng đấu giá Tô Tỉ dám
lừa ai cũng không dám lừa ông
đâu”.
Mọi người xung quanh nghe xong
lời Sorowan bèn rối rít mở lời, hiển
nhiên, lúc này cho ông ấy một chút
mặt mũi, làm quen với nhau, biết
đâu sau này còn có thể hợp tác.
Một điều nữa là, người của phòng
đấu giá Tô Tỉ cũng đưa ra lời cam
đoan rồi, chắc là không nhầm đâu,
cứ như vậy, họ cũng nịnh bợ phòng
đấu giá Tô Tỉ.“Cảm ơn các vị, được vậy thì tốt”,
Sorowan gật đầu, ông ấy đã biết
trước kết quả này.
Nhưng mà, nhớ đến giọng nói bí ẩn
lúc nãy, trong lòng Sorowan nhưng
có gì đó vướng mắc, rất khó chịu.
“Ông Sorowan, nếu như không còn
việc gì nữa, buổi đấu giá của chúng
ta tiếp tục nhé?”, Dulu nhìn
Sorowan đang nhíu mày trầm ngâm
suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói.
“Bình tĩnh nào, các vị có hứng thú
lắng nghe một âm thanh có giá trị
vô cùng to lớn hay không?”, nghe
thấy lời nói của Dulu, ánh mắt
Sorowan bỗng trở nên kiên định,ông ấy lập tức hỏi mọi người xung
quanh.
“ m thanh có giá trị vô cùng to lớn
sao?”
Nghe Sorowan nói thế, tất cả mọi
người ngơ ngác, không biết ý định
của ông ấy là gì, âm thanh nào có
giá trị đến vậy cơ chứ?
Điều đó là không thể nào, âm thanh
vừa phát ra là biến mất, sao có thể
có giá trị khổng lồ chứ?
“Ông Sorowan, ông đừng thừa nước
đục thả câu, âm thanh nào giá trị
đến thế chứ, chúng tôi rất muốn
biết về nó đấy”.“Đúng đấy, âm thanh nào giá trị
như vậy, nói quá rồi đấy”.
“Thật hay giả vậy?”
“Lẽ nào ông Sorowan điên rồi?”
Những người xung quanh bày ra
điệu bộ xem trò cười, hiển nhiên là
họ không tin trên đời này có âm
thanh vô giá.
“Các vị chắc chắn không tin, trước
kia, tôi cũng không tin, có lẽ âm
thanh này còn có giá trị to lớn hơn
vậy rất nhiều”, Sorowan biết những
người này đang nghĩ cái gì, nhưng
ông ấy không mấy quan tâm đến
nó.Dưới ánh nhìn chăm chủ của tất cả
mọi người, Sorowan đi đến trước
món đồ sứ Thanh Hoa mà mình vừa
mua được.
“Tử Phong, cậu phải quay cẩn thận
cho tôi, đừng có bỏ sót chi tiết
nào”.
Sau khi Sorowan nói đến âm thanh
có giá trị to lớn, Trần Thanh đã biết
mọi chuyện đã phát triển theo
hướng mình nghĩ.
Vì thế, trước khi Sorowan đi đến
chỗ bình sứ Thanh Hoa, Trần Thanh
đã vội vàng căn dặn Giang Tử
Phong.
Cậu ấy nghe được lời dặn dò của
đại ca thì không đoái hoài đến việcmình có thể bị lộ, mà móc điện
thoại di động ra, bắt đầu công khai
phát sóng trực tiếp.
Thấy người xem phát sóng trực tiếp
càng ngày càng đông, Giang Tử
Phong rất hào hứng, đây chắc chắn
là lần phát sóng trực tiếp có nhiều
người xem nhất từ trước tới nay của
cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy không
thể tương tác với khán giả được,
nếu không sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Các vị, hãy lắng nghe thật kỹ, âm
thanh có giá trị khổng lồ ấy sắp đến
rồi”, Sorowan chìa tay ra vuốt ve cái
bình, trong mắt ông ấy lộ ra sự yêu
thích khôn cùng, nhưng lại nghĩ đến
việc mình có thể bị lừa, đây làchuyện ông ấy không thể nào tha
thứ được.
Những người xung quanh dường
như bắt đầu ngộ ra điều gì đó, bọn
họ đã đoán sơ được âm thanh có
giá trị vô cùng to lớn mà Sorowan
nhắc đến là gì.
Mà nét mặt của Dulu rất khó chịu,
việc này, dù kết quả có ra sao thì
đây cũng là một sự đả kích vô cùng
to lớn đối với phòng đấu giá của
bọn họ.
“Ông Sorowan, ông định làm gì?
Ông đừng quá kích động”, ông ta
nhìn ánh mắt của Sorowan dần dần
thay đổi, Dulu biết sắp xảy ra
chuyện lớn rồi nên ra sức gào lên.“Không phải, đây không phải là kích
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!