Chương 662: Hiệu quả nghịch thiên
Thời gian dần trôi qua, cơn bão đã
bắt đầu yếu bớt đi, một hơi thở kì lạ
truyền đến từ trung tâm cơn bão.
Nhưng mà hơi thở này chỉ thoáng
một cái đã qua, nhanh đến mức tất
cả mọi người tưởng rằng là ảo giác.
"Hả? Làm sao lại như vậy?”, lúc đầu
lão già ăn mày muốn xông lên trước
tiên, khi ông ta thấy rõ ràng tình
hình sau khi cơn bão tan đi, hai mắtlập tức trợn trừng, lộ ra vẻ không
dám tin.
"Đại ca…”, sau khi mấy người Tật
Phong nhìn thấy tình hình bên
trong, tất cả đều thở phào.
Lúc này cơn bão đã hoàn toàn tan
đi, chỉ còn lại một mình Trần Thanh
đứng ở chính giữa, điều khiến bọn
họ không thể chấp nhận được là,
tất cả mọi thứ xung quanh đều đã
bị phá huỷ tan tành, chỉ có phạm vi
hai mét xung quanh Trần Thanh là
không bị ảnh hưởng chút nào, thậm
chí ngay cả một giọt mưa cũng
không có, mặt đất vô cùng khô ráo.
"Quả nhiên mấy người biết tình
huống bên trong, hừ, tôi không cầnbiết cậu là người nào, đưa đồ trong
tay cậu cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho
mấy người”, lão già ăn mày kia hừ
lạnh một tiếng, quát lên với anh.
Cuối cùng lúc này Trần Thanh cũng
thở dài, anh hoàn toàn không ngờ
việc mình luyện chế Hồi Sóc Đan lại
gây ra hiện tượng thiên nhiên kì lạ.
Trước kia anh vẫn nghe lão già nói,
đan dược nghịch thiên vì không
được trời đất chấp nhận, cho nên
nếu đan dược càng có phẩm chất
cao, hiệu quả nghịch thiên, càng sẽ
gây ra đan kiếp.
Trước lúc này, Trần Thanh vẫn luôn
nghĩ rằng chuyện đó chỉ có trongtiểu thuyết, căn bản không nghĩ tới
thế mà lại xuất hiện thật.
Mặc dù hiện tượng thiên nhiên kì lạ
này hoàn toàn không giống với đan
kiếp kinh khủng mà lão già nói,
nhưng chắc chắn là do việc mình
luyện chế đan dược đưa tới.
Lúc ấy nếu như anh không lấy chân
khí để tạo ra một vòng bảo hộ, chỉ
sợ lần luyện đan này sẽ phải thất
bại trong gang tấc, may mà cuối
cùng đã chống đỡ được đến khi đan
kiếp kết thúc, cung đã luy ̃ ện chế
thành công Hồi Sóc Đan.
"Tên nhóc kia, cậu không nghe thấy
lời tôi vừa nói sao? Mau giao thứ
trong tay cậu cho tôi, nếu không,chọc giận ông đây, ông đây sẽ tiêu
diệt mấy thằng nhóc con các cậu”,
lão già kia nhìn thấy đối phương
căn bản không thèm để ý đến mình,
ông ta lập tức nổi giận.
Thật ra ngay từ đầu, ông ta cũng
không nghĩ đến việc cướp đoạt,
nhưng khi ông ta nhìn thấy sắc mặt
đối phương trắng bệch, liền biết
mặc dù đối phương đã chống đỡ
được qua cơn bão, nhưng chắc
chắn đã tiêu hao cực lớn, cho nên
ông ta mới quyết định liều một
phen, dù sao phú quý ở trong nguy
hiểm mà.
"Ông vừa nói cái gì?”, cuối cùng lúc
này Trần Thanh đã tỉnh lại từ trongdòng suy nghĩ, cau mày, nhìn về
phía lão già kia, sau đó lạnh lùng
hỏi.
"Tôi nói, đưa đồ trong tay cậu cho
tôi, nghe rõ chưa?”, người đàn ông
cười lạnh một tiếng, sau đó vươn
tay ra, nói với Trần Thanh.
"Thứ này nóng lắm đấy, ông nhất
định phải lấy sao?”, trên mặt Trần
Thanh lộ ra một nụ cười giễu cợt,
sau đó nhìn về phía lão già kia, hỏi.
"Đừng nói nhảm, mau đưa nó cho
tôi”, ông ta nghe Trần Thanh nói
như vậy thì có chút tức giận, hừ
lạnh một tiếng nói.
"Được thôi, vậy ông bắt chuẩn vào”,
Trần Thanh cười lạnh một tiếng,sau đó anh ném viên đan dược
trong tay mình ra.
Thực lực của lão già kia cũng không
yếu, nhìn thấy đối phương đưa đồ
cho mình, ông ta liền kích động hẳn
lên, lúc này mới duỗi hai tay ra ôm
lấy cái dược đỉnh kia.
"A a...”
Ngay lúc lão già ôm chặt lấy dược
đỉnh, quần áo vốn đã rách nát trên
người ông ta liền bốc cháy, kể cả
mái tóc của ông ta cũng bị đốt trụi
hết.
"A...”
Hiển nhiên lão già kia không ngờ
mọi chuyện sẽ có biến hóa như thế,hai tay và trước ngực truyền đến
cảm giác đau đớn vì bị đốt cháy,
ông ta lập tức kêu thảm thiết, ném
cái dược đỉnh kia ra ngoài.
Trần Thanh đã sớm biết trước
chuyện này rồi, chờ đến khi lão già
quăng dược đỉnh ra ngoài, anh đột
nhiên tiến lên một bước, dùng một
tay bắt lấy dược đỉnh kia, sắc mặt
bình tĩnh nhìn ông ta.
Lão già nhanh chóng lăn lộn vài
vòng trên mặt đất, cuối cùng mới
dập tắt được đám lửa trên người,
chỉ là lúc này cả người ông ta đã
đen sì, đầu tóc cũng bị đốt trụi hết,
bởi vì dập lửa kịp thời, quần áo còncó thể miễn cưỡng che kín cơ thể,
nhưng cả người lại bị thiêu đen sì.
"Dễ cầm không?”, Trần Thanh dùng
một tay nâng dược đỉnh kia, sau đó
lạnh nhạt hỏi.
Nghe anh hỏi vậy, sắc mặt của lão
già vừa mới dập tắt lửa trên người
trở nên cực kì khó coi, đương nhiên,
bởi vì bị đốt cháy đen sì, cũng
không nhìn ra được sắc mặt ông ta
biến hoá.
Mặc dù cực kì giận dữ, nhưng lý trí
lại nói cho ông ta biết, người đàn
ông trước mắt này không chọc
được.
Không nói đến cái khác, chỉ cần
thấy đối phương cầm cái đỉnh kiathôi, mình mới chạm vào một cái
mà suýt nữa đã bị thiêu chết, thế
nhưng đối phương lại cầm bằng
một tay được, hơn nữa còn chẳng
bị làm sao cả, điều này đã đủ chứng
minh mình không phải là đối thủ
của người trước mặt này rồi.
"Ngại quá, vừa rồi đầu óc tôi có vấn
đề, bây giờ tôi sẽ rời đi”, ông ta biết
không thể ở lại thêm nữa, nhất định
phải nhanh chóng rời đi, nếu không
mình sẽ phải viết di chúc ở đây mất.
"Chờ một chút, ai cho ông đi?”, lúc
ông ta vừa mới nhấc chân lên,
muốn chạy về phía trước, Trần
Thanh đột nhiên mở miệng.Anh vừa mới mở miệng, mấy người
Tật Phong liền bao vây ông ta lại,
cho dù có muốn đi cũng không đi
được.
"Thật sự cho rằng tôi dễ tính sao?”,
Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, vẻ
mặt lạnh nhạt nhìn người kia.
"Nhưng mà tôi đâu có làm cái gì,
ngược lại người bị thương chính là
tôi, cậu còn muốn làm thế nào
nữa?”, lúc này trong lòng lão già kia
cực kì uất ức, cái số của mình làm
sao vậy chứ? Quá xui xẻo.
"M̉ơ miệ ng là mô ̣ t tiêng ranh con, ́
còn nói muốn giết người cướp của,
ông cảm thấy tôi có thê ̉ dễ dàng
buông tha cho ông như vậy sao?”,Trần Thanh cười lạnh, trong mắt có
sát ý đáng sợ.
Cảm nhận được sát khí truyền đến
từ trên người Trần Thanh, lão già
kia đã sắp sợ tè ra quần, dù sao
ông ta cũng là một cao thủ, bình
thường đóng vai ăn xin, chẳng qua
là vì thấy vui mà thôi, thế nhưng
bây giờ gặp phải người khó chơi,
đối phương lại có ý định giết mình.
"Tôi…tôi chỉ là một lão già lẻ loi một
mình, cậu đừng giết tôi, giết tôi
không có ích lợi gì với cậu đâu”, lão
già lập tức cầu xin, hiển nhiên, đối
mặt với sống chết, bất kỳ người nào
cũng không thể bình tĩnh được."Ồ? Ông còn có lợi ích gì với tôi?”,
Trần Thanh không hề lơ là, mà khịt
mũi coi thường nói.
"Tôi vẫn có thể chạy chân được, về
sau cậu chính là chủ nhân của tôi,
cậu bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ
không dám đi hướng tây, chỉ cần
đừng giết tôi”, trên mặt lão già có
vẻ đau khổ, cầu xin Trần Thanh.
Anh lại không hề dao động, vừa rồi
lão già này vẫn còn dáng vẻ kêu
đánh kêu giết, bây giờ đột nhiên
biến thành dạng này, đủ để thấy
ông ta mưu mô như thế nào.
"Không đủ, tôi không cần chó vô
dụng”, Trần Thanh lắc đầu, không
hề nhúc nhích chút nào."Tôi... thật ra tôi còn có một thân
phận khác, tôi là tộc trưởng Misorde
của gia tộc Ryder, khỏi cần phải nói
đến nơi khác, chỉ cần nói ở khu vực
Hắc Châu và Đông u thôi, chắc
chắn tôi sẽ rất có ích”, Misorde tự
hào nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!