Chương 661: Gió lớn nổi lên
"Ngay bây giờ”, sau khi dung dịch
thuốc sắp hoà thành một viên đan
dược ở trong dược đỉnh, chân khí
trong cơ thể Trần Thanh chia ra
thành từng phần nhỏ, bao bọc lấy
gốc cỏ Đàm kia, rồi đưa vào trong
dược đỉnh.
Quá trình này chưa tới một giây
đồng hồ, tốc độ cực kì nhanh
chóng, cứ như vậy, tác dụng của
thuốc sẽ được giữ lại hoàn toàn.
Lúc cỏ Đàm được đưa vào trong
đỉnh, bầu trời bỗng nhiên đen kịt
lại, gió lớn nổi lên, cơn mưa to bắt
đầu đổ xuống ào ào, bên trong cơnmưa đó còn có những cục đá to
bằng nắm tay trẻ con.
Biến đổi này khiến đám người Tật
Phong đang đứng xung quanh bảo
vệ phải trợn tròn mắt, bởi vì gió to
mưa lớn này chỉ tập trung vào chỗ
Trần Thanh, đúng là bọn họ có nhìn
thấy biến hóa kinh khủng đó, nhưng
lại không hề bị ướt cho dù đứng ở
rất gần, cũng không có cơn gió nào
thổi đến chỗ bọn họ cả.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?”, mấy
người Tật Phong nhanh chóng tập
trung lại một chỗ, sắc mặt ai nấy
đều không hề đẹp lắm, sau khi kinh
ngạc qua đi, bọn họ lại cảm thấy lo
lắng nhiều hơn.Bọn họ biết đại ca muốn luyện chế
đan dược, thế nhưng hiện tượng
thiên nhiên kì quái này lại khiến bọn
họ ngây ra, bó tay chịu trói, căn
bản không biết phải làm gì.
"Dưới tình huống này, chúng ta giúp
không được gì, cậu nhìn kìa, nếu
chúng ta đi vào trong cơn mưa đá
kia, chắc hẳn còn chưa đến gần, đã
bị đập chết rồi”.
"Quan trọng nhất là những cơn gió
kia, với thực lực của chúng ta, căn
bản không vào nổi”.
Rất nhanh bọn Tật Phong đã đoán
được uy lực của hiện tượng thiên
nhiên kì quái này, với thực lực củabọn họ, căn bản không hề có biện
pháp nào cả.
"Vậy chúng ta chỉ có thể trơ mắt
nhìn đại ca gặp nạn sao?”, nghe Tật
Phong nói vậy, Giang Tử Phong gấp
gáp hỏi.
"Không nhìn thì có thê ̉ làm gì được?
Với thực lực của chúng ta mà đi vào
đó, chỉ có một chữ chết thôi!”, mặc
dù Tật Phong nói miệng như vậy,
nhưng trong lòng lại vô cùng nóng
nảy.
"Không phải đại ca muốn độ kiếp
đấy chứ?”, nhìn bão tố càng ngàng
càng mạnh, cục mưa đá vốn chỉ to
bằng nắm tay trẻ em, bây giờ đã to
bằng miệng chén, bọn Giang TửPhong không nhịn được mà cảm
thấy sợ hãi.
"Cứ xem đã, nếu như không được,
chúng ta sẽ lái xe đi vào, cứu đại ca
ra”, nhìn cảnh tượng càng ngày
càng kinh khủng, lúc này Tật Phong
cũng không có chủ kiến lắm.
"Các cậu không đi, tôi đi”, ngay sau
đó, Cẩu Tử đột nhiên hung dữ leo
lên trên xe việt dã, nhấn cần ga một
cái, lao về phía Trần Thanh.
"Đáng chết, Cẩu Tử, cậu trở lại cho
tôi”, nhìn thấy hành động của Cẩu
Tử, mấy người Tật Phong lập tức
thay đổi sắc mặt, sau đó nhanh
chóng đuổi theo.Sau khi Cẩu Tử lái xe việt dã xông
vào, cơn mưa đá kinh khủng kia lập
tức rơi lên trên thân xe, gió lớn
khủng khiếp thổi tới, xe việt dã
giống như đang bị kéo lại, căn bản
không hề có dấu hiệu tiến lên được.
"Không tốt, mau trở về”, khi mọi
người nhìn thấy xe việt dã kia
không thể động đậy được, mà trần
xe cũng bị mưa đá kinh khủng này
đập thủng mấy lỗ, bọn họ đều liều
mạng hô lên.
Đương nhiên Cẩu Tử ở trong xe
cũng biết tình huống này, nhìn trần
xe sắp sụp xuống, cậu ta biết nếu
không lùi ra ngoài, chỉ sợ mình sẽ
phải viết di chúc ở đây mất.Nghĩ tới đây, Cẩu Tử đánh mạnh
tay lái, nới lỏng chân ga, cậu ta còn
chưa kịp lùi ngược lại, chiếc xe việt
dã đã như bị một bàn tay lớn đẩy,
điên cuồng lùi ra ngoài.
Đợi đến khi cậu ta lùi xe ra khỏi
phạm vi cơn bão, mấy người Tật
Phong cung xông t ̃ ới, nhìn chiếc xe
việt dã thê thảm trước mắt, bọn họ
đều cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này cửa kính của chiếc xe việt
kia đã hoàn toàn vỡ vụn, trần xe
cũng bị sập, thậm chí còn vài cục
đá đã rơi xuyên qua trần xe.
"Cẩu Tử, đi ra cho tôi, cậu thế nào
rồi?”, nhìn thấy như vậy, mấy người
bọn họ lập tức gấp gáp, bởi vì bọnhọ không nhìn thấy bóng người Cẩu
Tử đâu cả.
"Làm tôi sợ muốn chết”, lúc này
Cẩu Tử mới chật vật bò ra từ phía
sau, hoá ra, trong nháy mắt kính
chắn gió vỡ vụn, Cẩu Tử đã buông
chân ga ra, gạt cần lên, ngay sau
đó lẻn ra chỗ ngồi phía sau, nhờ có
cái ghế ở phía trước ngăn cản, cậu
ta mới tránh thoát được, nếu không
chắc chắn đã bị đập đến mức máu
me be bét rồi.
"Không có việc gì là được, mau chạy
ra đây”, nhìn thấy Cẩu Tử không có
chuyện gì, bọn họ thở phào nhẹ
nhõm.Thế nhưng ngay sau đó bọn họ lại
càng thêm lo lắng, bởi vì bão tố
khủng bố như vậy, đại ca của bọn
họ ở trung tâm cơn bão sẽ như thế
nào chứ?
Nhưng với tình huống bây giờ thì
không có biện pháp nào cả, chỉ có
thể lo lắng chờ đợi thôi.
Ngay lúc mấy người Tật Phong
đang chờ ở bên ngoài, một người
đàn ông bẩn thỉu, tóc xõa tung,
quần áo tả tơi chạy nhanh đến.
"Ai đấy? Dừng lại”, mặc dù mấy
người Tật Phong đang lo lắng cho
Trần Thanh, nhưng vẫn không
buông lỏng cảnh giác với bên ngoài,
lúc người đàn ông giống như ănmày này xuất hiện, mấy người Tật
Phong đã rút súng ra, nhắm ngay
vào đối phương.
"Quả nhiên là có báu vật xuất hiện,
đúng là ông trời cũng giúp mình, ha
ha...”, người đàn ông kia điên
khùng cười ha hả, chỉ là ông ta
không hề gấp gáp, bởi vì ông ta biết
phải chờ đến khi gió bão dừng lại
mới được.
Nhìn thấy đối phương căn bản
không để ý tới mình, sắc mặt của
mấy người Tật Phong trầm xuống,
sau đó bao vây lấy người đàn ông
kia.
"Đây là khu vực tư nhân, xin hãy
nhanh chóng rời đi”, Tật Phong hừlạnh một tiếng, cảnh cáo nói với
ông ta.
Lúc này, cuối cùng người đàn ông
kia mới tỉnh táo lại từ trong hưng
phấn, nghe được đám người Tật
Phong nói vậy, trong mắt ông ta đột
nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Cho các cậu một cơ hội, cút sang
một bên, nếu không đừng trách tôi
không nương tay”, người đàn ông
trông như ăn mày kia hừ lạnh một
tiếng, trên người toả ra hơi lạnh.
Trong lòng mấy người Tật Phong
xiết chặt lại, bọn họ có thê ̉ cảm giác
được lão già này không dễ đối phó,
nhưng bọn họ tuyệt đối không thểđể đối phương đi quấy rầy đại ca
luyện đan được.
"Các cậu khẩn trương như vậy, là vì
biết bên trong đang xảy ra chuyện
gì đúng không, cảnh tượng kì lạ
như thế, chắc chắn thứ đang được
sinh ra ở trong đó không hề đơn
giản, là cái gì thế, nói nghe xem
nào”.
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua
bão tố chỉ có phạm vi trăm mét, đột
nhiên mở miệng hỏi mấy người Tật
Phong.
"Chúng tôi cũng không biết là cái gì,
nếu như ông muốn biết, vậy thì chờ
cơn bão kết thúc thì đi mà xem”,
Tật Phong làm một dấu tay, ra hiệucho bọn họ đừng hành động thiếu
suy nghĩ.
Bởi vì nhiệm vụ của bọn họ không
phải tiêu diệt đối phương, mà là giữ
chân đối phương, chỉ cần đối
phương không quấy rầy đại ca
luyện chế đan dược là được.
"Hừ, nhóc con, chơi mưu mô với
ông đây đúng không, cậu còn non
lắm, nhưng mà cậu nói đúng , chờ
cơn bão kết thúc sẽ biết”, người
đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hiển
nhiên cực kì không hài lòng với câu
trả lời của Tật Phong.