Chương 660: Vào Nam ra Bắc
“Tôi nói này người anh em, đồ vật
này nọ cậu đều đã lấy được rồi, sao
còn giết người ta làm gì?”, trên xe,
La Sâm nghi hoặc hỏi Trần Thanh.
“Ông nghĩ rằng tôi với ông thực sự
có thể cầm đồ rời đi sao?”, Trần
Thanh hỏi ngược lại.“Nhưng mà không phải bọn họ đều
đã trả lại những thứ đồ đó cho
chúng ta sao?”, La Sâm nghe vậy có
chút khó hiểu.
“Ông biết không? Tôi sẽ không làm
bất cứ chuyện gì tôi không nắm
chắc, tuy rằng hôm nay chỉ có ba
người chúng ta ở đây, nhưng người
của tôi vẫn luôn âm thầm đi theo
đấy”.
“Ông có biết vừa nãy có bao nhiêu
khẩu súng chĩa vào đầu chúng ta
không? Năm khẩu, trong đó có hai
khẩu là súng ngắm, hơn nữa, dưới
xe chúng ta cũng bị cài bom”.
“Ông cảm thấy vì sao đối phương
phải làm chuyện như vậy? Bọn họthực sự muốn thả chúng ta đi trong
hòa bình sao?”
Trần Thanh cười lạnh một tiếng,
anh không phải là một người cuồng
giết chóc, tuy đối phương dùng
người bên cạnh anh uy hiếp anh
nhưng mà cũng không thể trực tiếp
giết đối phương ở nơi đông người
như vậy được.
Sở dĩ anh làm như vậy là bởi vì
những gì anh vừa nói với La Sâm,
kỳ thật đối phương không hề nghĩ
muốn thả bọn họ rời đi. Nếu đối
phương đã làm như vậy thì mình
cũng phải tỏ thái độ của mình.
Mà việc giết chết Lỗ Cách trước mặt
mọi người chính là thái độ của anh,nếu các người đã muốn không chết
không ngừng vậy thì như các người
mong muốn, không chết không
ngừng.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy
sao?”, nghe được lời nói của Trần
Thanh, La Sâm toát cả mồ hôi lạnh.
Ông ta vào Nam ra Bắc, trà trộn
trong hai giới đen trắng cũng vài
chục năm rồi, tự nhận rằng dạng
nguy hiểm nào cũng đều đã gặp
qua. Nhưng mà ông ta không hề
nghĩ tới, hiện trường nhìn như bình
thản lại che giấu nhiều sát ý đến
vậy.
“Vừa nãy người của tôi đã xóa sạch
toàn bộ sát ý bị che giấu, nếukhông chỉ cần chúng ta lơ là một
chút thôi thì hôm nay chính là ngày
giỗ của chúng ta rồi”, Trần Thanh
không hề giấu diếm, thẳng thắn nói
với La Sâm.
“Chẳng trách, cậu vừa nói như vậy
tôi liền hiểu được, mệt cho tôi còn
cắn rứt lương tâm với phòng đấu
giá Tô Tỉ, không nghĩ đến bọn họ lại
làm ra việc như vậy”, nghe được lời
giải thích của Trần Thanh, trong
lòng La Sâm tràn đầy phẫn nộ, ông
ta hạ quyết tâm về sau không bao
giờ tham gia bất cứ buổi đấu giá
nào của phòng đấu giá Tô Tỉ nữa.
“Ông cho rằng phòng đấu giá Tô Tỉ
thực sự chỉ dựa vào một sự kiệnduy nhất kia để duy trì oai phong
thời gian dài như vậy sao? Không có
người hoặc thế lực nào có thể làm
được như vậy, cho nên, việc này
cũng tạo cho phòng đấu giá Tô Tỉ
thói quen làm việc ngang ngược”.
“Nhưng mà, bọn họ đã quên mất
một điều, thế giới này không chỉ có
duy nhất mình phòng đấu giá Tô Tỉ
bọn họ, cứ quen thói làm việc
ngang ngược rồi cũng sẽ có ngày
chọc phải người họ không nên chọc
vào”.
Nói tới đây, anh hơi nở nụ cười, vô
cùng tự nhiên nói: “Ví dụ như tôi”.
Nghe Trần Thanh nói, La Sâm cũng
bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phảilà ngày đầu tiên ông ta quen biết
anh, đương nhiên biết rõ thực lực
của anh và Huyết Lang, tuy nói
rằng Huyết Lang đã mất đi vị trí sói
đầu đàn nhưng mà hiện tại có
người lại hoàn toàn chọc giận con
sói này.
Xem ra, phòng đấu giá Tô Tỉ lần
này vớ phải vận rủi rồi.
Tất nhiên, cũng có những thế lực
đang muốn thay thế Huyết Lang,
trận chiến trở về đầu tiên này của
Huyết Lang chắc chắn sẽ gây chấn
động toàn bộ thế giới ngầm.
Về tới nội thành, Trần Thanh không
để cho nhóm người Nam Cung Yến
nán lại lâu hơn nữa, mà mua cho họchuyến bay về nước sớm nhất để
đưa ba người trở về.
Dù sao, những chuyện kế tiếp cũng
không thích hợp để cho các cô tham
dự.
Còn về chuyện trong nước, thật ra
Trần Thanh chẳng lo lắng là bao.
Dù sao, Hoa Hạ được xưng là cấm
địa của lính đánh thuê và sát thủ
tuyệt đối không phải nói suông, nếu
phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự ra tay
với người bên cạnh anh thì chắc
chắn sẽ không đặt chiến trường tại
Hoa Hạ, đó chính là hành động tìm
chết.
Cùng ngày hôm đó, Trần Thanh
mang theo đám Tật Phong cũng rờikhỏi nơi này, về tới bộ lạc Somtar,
vốn Lacey còn chẳng biết linh vu đại
nhân bọn họ đi đâu rồi, cho đến khi
Trần Thanh xuất hiện lần nữa ông
ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở lại bộ lạc Somtar, Trần
Thanh chẳng hề rảnh rỗi, đi thẳng
đến chỗ có cỏ Đàm mọc, những đồ
vật cần thiết đều đã chuẩn bị tốt
rồi, vậy khai đỉnh luyện đan thôi.
Lúc luyện chế đan dược cần phải có
một nơi cực kỳ yên tĩnh, cho nên
đám người Tật Phong bảo vệ xung
quanh chặt như thùng sắt, ngay cả
Giang Tử Phong cũng võ trang ra
hình ra dạng, tốt xấu gì cậu ấy cũng
là đàn em đầu tiên của Trần Thanh,hiện tại thực lực quả thật không thể
khinh thường.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ, Trần
Thanh liền bắt tay vào luyện chế
đan dược.
Lần này luyện chế đan dược hoàn
toàn khác với lúc trước, trước kia
đan dược được luyện chế nhiều
nhất chính là đan dược có công
dụng làm tiêu hao.
Còn đan dược lần này có thể thay
đổi thể chất của người dùng, loại
đan dược này tên là Hồi Sóc đan,
nói cách khác, nếu dùng Hồi Sóc
đan, cơ thể con người sẽ có năng
lực tự chữa trị.Loại năng lực tự chữa trị này và
khôi phục tự nhiên của thân thể
không giống nhau, Hồi Sóc đan có
thể khiến cho cơ thể hồi phục về
trạng thái trước khi bị thương.
Công hiệu như vậy quá mức nghịch
thiên, trước kia Trần Thanh luôn
cho rằng loại đan dược này chỉ tồn
tại trong truyền thuyết, ai ngờ lần
này chính mình sắp thực sự luyện
chế nó rồi.
Trần Thanh nhanh chóng xử lý tốt
một vài viên đan dược đặc thù, sau
đó anh vung tay lên, một ngọn lửa
xuất hiện bên trong đỉnh, đây chính
là lửa do Trần Thanh dùng khí của
bản thân làm cơ sở thi triển ra.Lúc trước anh chưa bước vào cảnh
giới tông sư, chỉ có thể dùng bếp
lửa bình thường hoặc bếp từ để
luyện chế, còn bây giờ thì không
cần nữa.
Loại lửa này tiêu hao thực khí của
chính bản thân, hơn nữa, bắt buộc
phải tự mình khống chế hoàn toàn,
cho nên anh có thể khống chế hoàn
hảo độ mạnh yếu của lửa, luyện chế
đan dược sẽ càng linh hoạt hơn.
Khi dược đỉnh dần dần ấm lên, Trần
Thanh bắt đầu bỏ thuốc cổ vào
trong theo thứ tự, sau khi số thuốc
cổ đó được bỏ vào, chẳng mấy chốc
đã hình thành nên một khối tinh
chất lỏng.Đợi đến khi thuốc cổ bị luyện chế
xong, Trần Thanh mới bỏ linh dược
vào bên trong.
Chẳng qua, linh dược rất khác biệt
so với thuốc cổ, linh dược đã tồn tại
hơn trăm năm rồi cho nên việc
luyện chế nó khó khăn hơn rất
nhiều.
Nếu muốn luyện hóa một gốc linh
dược phải tốn gấp đôi thời gian so
với luyện hóa thuốc cổ.
Ngay khi linh dược bị Trần Thanh
luyện hóa xong, dù là dựa vào
lượng chân khí trong cơ thể, anh
cũng cảm giác có chút kiệt sức.
Đến nước này rồi chỉ có thể liều
chết chống đỡ, bởi vì một lò đandược này quá mức quý giá, có thể
nói là chỉ có thể gặp không thể cầu,
số lượng thuốc cổ và linh dược này
đều là những thứ vô giá.
“Còn một bước cuối cùng”, ngay khi
tinh chất thuốc lỏng bắt đầu ngưng
tụ, Trần Thanh vội dồn tất cả sự tập
trung của mình vào, bởi vì bước tiếp
theo chính là bước quan trọng nhất,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!