Chương 634: Có thuốc còn sót lại
"Tôi nói này, ông có thể nhẹ nhàng
hơn một chút được không, bây giờ
ông cứ như là một con quái vật ấy,
sắp siết chết tôi rồi. Hơn nữa, tôi
cũng không thích như thế lắm,
nhanh chóng buông tôi ra”, đối mặt
với cái ôm gấu của La Sâm, Trần
Thanh cực kì tức giận nói.
"Bây giờ tôi có dáng vẻ thế này, hẳn
không có vấn đề gì chứ?”, La Sâm
có chút lúng túng buông Trần
Thanh ra, sau đó lo lắng hỏi anh.
"Trước hết ông hãy nói cho tôi biết
rốt cuộc là tại sao ông lại biến hoá
thành như vậy đã?”, Trần Thanh
không trả lời, mà khó hiểu nhìn La
Sâm, hỏi.
Phải biết, loại độc mà La Sâm trúng
cũng không mạnh lắm, nói một
cách chính xác, là lấy ra được gen
sói, sau đó đưa gen sói vào trong
cơ thể, mới khiến ông ta có được
tính chất đặc biệt của loài sói,
nhưng cùng lúc đó còn có cả đặc
điểm của loài người, có thể nói là
người sói, hơn nữa còn là người sói
phiên bản nhân tạo.
Bởi vì Trần Thanh cảm nhận được
có thuốc còn sót lại ở trên người La
Sâm, nói cách khác, tình trạng bây
giờ của ông ta là do con người gây
ra.
"Haiz, là do tôi gặp phải người
không tốt, một khoảng thời gian
trước...”, lúc này La Sâm nói với
Trần Thanh về chuyện ông ta đã
phải trải qua trong thời gian này,
nghe La Sâm nói xong, anh mới
hiểu được ông ta đã phải trải qua
cái gì.
Hoá ra, trước đó La Sâm có bỏ ra
rất nhiều tiền để mua một bình
thuốc nghe nói là có thể làm cho
đàn ông trở nên lợi hại hơn từ một
người bạn tốt, sau khi mua được
loại thuốc này, đúng là ông ta đã
lấy lại được lòng tự tin của mình,
nhưng cũng chỉ duy trì được thời
gian tối đa là một tháng, về sau lại
phải liên tục sử dụng mấy lần.
Sau lần sử dụng cuối cùng, cơ thể
của ông ta bắt đầu xảy ra vấn đề,
mà người bạn tốt kia thì cứ như bốc
hơi khỏi thế giới.
Về sau, ông ta nhân lúc mình còn
tỉnh táo, chuyển một ít tiền tài cho
quản gia, nếu như mình thật sự xảy
ra vấn đề gì, cũng tiện để người ta
chữa trị cho mình.
Quả nhiên, về sau ông ta đã hoàn
toàn mất hết nhận thức, cho tới bây
giờ, Trần Thanh đã biết hết chuyện
sau đó rồi.
"Ông đúng là trong họa có phúc
đấy, sau khi sử dụng loại thuốc này,
tố chất về các phương diện trên
người ông đã tăng lên không biết
bao nhiêu lần, đơn giản chính là
một chiếc xe tăng hình người”, Trần
Thanh nói đùa với ông ta.
Thật ra anh đang nói sự thật, La
Sâm đã được thuốc mà anh luyện
chế giải trừ hết tất cả những ảnh
hướng trái chiều rồi, nhưng loại
thuốc trước đó đã cải tạo cơ thể của
ông ta trở nên càng thêm ổn định,
ở một trình độ nào đó, cơ thể của
ông ta đã giống như là siêu nhân
rồi.
"Đó là do tôi may mắn, nếu không
phải cậu trùng hợp tới đây cứu tôi
tỉnh lại, chỉ sợ tôi đã biến thành một
con quái vật, đến lúc đó chắc chắn
sẽ bị người ta bắn chết”, La Sâm lại
lắc đầu, ông ta co
́thê
̉
tung hoành ở
Nam Phi lâu như thế, tuyệt đối
không phải là kẻ ngốc, đương nhiên
ông ta biết rất rõ, tất cả những gì
ông ta có bây giờ đều nhờ vào Trần
Thanh.
"Nếu ông đã tỉnh táo lại rồi, vậy hãy
giúp tôi một việc, có người bắt cóc
một người em gái của tôi, là bộ lạc
Somtar”, Trần Thanh cảm thấy
không quan trọng lắm, dù sao anh
cũng không có tổn thất gì, ngược lại
trên vùng đất Nam Phi này, cái tên
La Sâm sẽ dùng được tốt hơn.
"Còn có chuyện như vậy ư? Cậu chờ
một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho
bộ lạc Somtar”, nghe Trần Thanh
nói vậy, vẻ mặt La Sâm đột nhiên
nghiêm túc hẳn lên, sau đó bảo
quản gia Jerry lấy điện thoại ra.
Thế nhưng gọi nửa ngày, đầu bên
kia điện thoại vẫn không hề có động
tĩnh gì, không có ai bắt máy hết.
"Đi, tôi sẽ tự dẫn mọi người đi một
chuyến”, không thể gọi điện thoại
được, sắc mặt La Sâm có chút khó
coi, dù sao nơi này cũng được coi
như địa bàn của ông ta, vậy mà lại
xảy ra chuyện như thế, có lẽ bộ lạc
Somtar cũng không biết người bị
bắt cóc là em gái của Trần Thanh,
nhưng chuyện này lại không hề ảnh
hưởng đến lửa giận của La Sâm.
"Được rồi, tôi biết bộ lạc Somtar,
tộc trưởng căn bản không có tác
dụng gì quá lớn, thật ra lãnh đạo
lớn nhất hẳn là linh vu của bọn họ,
cho dù ông có quan hệ tốt với tộc
trưởng, chỉ sợ cũng không có cách
nào can thiệp vào chuyện trong tộc
bọn họ đâu”, Trần Thanh lại lắc
đầu, bây giờ điều anh lo lắng chỉ là
làm như thế nào để tìm ra bộ lạc
Somtar, còn có sau khi cứu được
người thì rút lui như thế nào.
Mà muốn làm được những điều này,
chỉ có La Sâm mới có năng lực như
thế, cho nên, nhất định ông ta
không thể để lộ quan hệ với mình,
mà là dẫn anh đi tìm bộ lạc Somtar,
chờ đến khi anh cứu được người rồi,
lại dùng con đường của ông ta để
đưa bọn họ rời đi.
"Như thế này nhé...”, lúc này Trần
Thanh bàn bạc với La Sâm về kế
hoạch cứu viện.
Rạng sáng ngày hôm sau, có hai
chiếc xe lái ra khỏi trang viên của
La Sâm, chạy ra vùng ngoại ô.
Đương nhiên người lái xe là mấy
người Trần Thanh, còn có một chiếc
xe là đội dẫn đường mà La Sâm đưa
cho bọn họ, tiến vào bộ lạc nguyên
thủy ở Nam Phi cũng không phải là
một chuyện dễ dàng, trên đường đi
còn phải liên lạc với từng bộ lạc
nguyên thủy khác, mà ngôn ngữ
của những bộ lạc này cũng không
tương thông, cho nên, trong đêm
đó La Sâm đã xác định trước con
đường phải đi qua để vào bộ lạc
Somtar, đồng thời tìm nhân tài hiểu
rõ về ngôn ngữ của các bộ tộc ven
đường.
Hai chiếc xe cũng không có ký hiệu
về thế lực của La Sâm, mặc dù lấy
thế lực của ông ta, cũng không phải
sợ bộ lạc Somtar này, nhưng Trần
Thanh lại không muốn mang đến
phiền phức cho bạn bè của mình, La
Sâm có thể cung cấp những sự trợ
giúp này là anh đã thấy cực kì thoả
mãn rồi.
Trần Thanh cũng không để cho mấy
người dẫn đường ngồi cùng một xe
với bọn anh, mà để Tật Phong ngồi
chung xe với họ, Trần Thanh tự
mình lái xe chở Nam Cung Yến và
Julia, bởi vì mấy người da đen dẫn
đường kia khiến Trần Thanh vô
cùng khó chịu, luôn luôn dùng loại
ánh mắt lén lút để nhìn bà xã mình
và Julia.
Trên đường đi, anh đã dẫn hai
người bọn họ đi tìm hiểu những thứ
đặc biệt của bộ lạc nguyên thuỷ
trên đại lục Nam Phi, có rất nhiều
thứ mà các cô chưa bao giờ nghe
nói đến, cũng có những thứ mà từ
trước tới nay chưa từng nhìn thấy
bao giờ.
Có vài bộ lạc làm lễ trưởng thành
cực kì tàn khốc, đó là dùng dao cứa
một ít vết thương ở trên người, sau
đó bôi một vài loại thuốc đặc biệt
của bộ lạc trên đại lục Nam Phi lên
đó, khiến nó đông lại thành hoa văn
đặt biệt làm lễ trưởng thành.
Còn có một số bộ lạc cho rằng
miệng rộng là đẹp, phụ nữ ở bộ lạc
này từ nhỏ đã bắt đầu dùng đủ mọi
đồ để làm căng miệng của mình ra,
thậm chí còn có người lấy dao chọc
một lỗ ở giữa môi và lợi, để môi
mình càng thêm nới lỏng.
Một chuyện khác chính là những bộ
lạc nguyên thủy này có một số kiểu
tóc rất thần kì, thậm chí tóc của vài
người đàn ông còn phức tạp và đẹp
đẽ hơn cả kiểu tóc của phụ nữ,
những kiểu tóc này đều khiến hai
người Nam Cung Yến và Julia phải
than thở.
Bởi vì có người dẫn đường, cho nên
Trần Thanh đã dẫn Nam Cung Yến
và Julia đi ăn rất nhiều đặc sản của
các bộ tộc, đương nhiên, đúng là có
một số đặc sản rất khó mà nuốt
được, dù sao không phải tất cả đặc
sản đều phù hợp với vị giác của
người phương Đông.
Những bộ lạc không thể đi vào, bọn
họ mang theo một vài món quà để
phân phát cho các bộ tộc đó, nhận
được ấn tượng tốt của bọn họ.
Còn có một số bộ lạc có quan hệ tốt
với thế lực của La Sâm thì trực tiếp
cho đi, điều này cũng làm cho mấy
người Trần Thanh nhận thấy được