Chương 633: Cứ soi gương trước đi!
“Cậu Huyết Lang, cậu cứ yên tâm
đi, tôi đã điều động tất cả sản
nghiệp dưới tay ông chủ tôi rồi, chỉ
cần là thứ có thể lấy được trên vùng
đất Nam Phi này, nhất định sẽ có
thể tìm ra”, nghe Trần Thanh nói
vậy, quản gia nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, đừng quấy rầy tôi nữa,
để tôi nghỉ ngơi trước một chút”,
Trần Thanh khẽ gật đầu, sau đó
ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bên
cạnh giường của La Sâm, bắt đầu
khôi phục.
Vừa rồi châm cứu nhìn như dễ
dàng, thật ra Trần Thanh đã dùng
hết sức lực, chân khí trong cơ thể
tiêu hao khoảng năm phần, mà bởi
vì đôi mắt xuyên thấu tăng cấp,
ngược lại đã không còn cảm giác
không lưu loát nữa, nhưng tinh thần
lực vẫn có chút không chịu đựng
nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thanh,
quản gia cực kì sáng suốt lui về phía
sau mấy bước, đứng ở ngay cửa, sợ
có người tùy tiện xông tới, quấy rầy
cậu Huyết Lang nghỉ ngơi.
Mà bởi vì mấy người Nam Cung Yến
nhớ đến chuyện ở chỗ Trần Thanh,
cho nên không đi chơi được bao lâu
đã trở về, vừa đến cửa, biết được
anh đang nghỉ ngơi, bọn họ cũng
chỉ đành chờ ở ngoài.
Thời gian một tiếng đã trôi qua,
ngay lúc này, Trần Thanh đột nhiên
mở mắt ra, sau đó đứng dậy.
Theo động tác của anh, một vệ sĩ
ôm rương lớn điên cuồng vọt vào,
lại bị quản gia kia ngăn cản.
“Để hắn ta vào đi, chắc hẳn đã đủ
hết đồ rồi”, vừa rồi Trần Thanh cảm
nhận được mùi của các vị thuốc,
cho nên mới mở mắt.
“Có phải đã đủ đồ rồi không?”, lúc
này quản gia mới thấy rõ đúng là
người của mình, vội vàng hỏi hắn
ta.
“Thưa ông, đã chuẩn bị đủ đồ rồi,
không thiếu một thứ nào, hơn nữa
vì sợ không đủ, mỗi thứ đều được
chuẩn bị dư thêm ba phần”, hiển
nhiên tên vệ sĩ kia đã từng được
huấn luyện, mặc dù thở hồng hộc,
nhưng lúc nói những lời này, hắn ta
không phải dừng lại chút nào, đến
khi nói xong mới mới phải thở hổn
hển.
“Tốt, làm tốt lắm, đi xuống đi”,
quản gia khẽ gật đầu, sau đó phất
tay bảo hắn ta rời đi.
“Cậu Huyết Lang, mời cậu xem qua,
nhìn xem những thứ này có chính
xác không?”, mặc dù người của
mình đã nói cực kì chắc chắn,
nhưng nhất định vẫn phải để Huyết
Lang kiểm tra một chút.
Trần Thanh mở cái rương ra nhìn
lướt qua, sau đó khẽ gật đầu, nói:
“Chuẩn bị rất tốt, đều là đồ tốt cả,
không hề có đồ kém chất lượng”.
“Vậy là được rồi”, nghe thấy lời
khẳng định của anh, quản gia lập
tức thở phào.
Đương nhiên tiếp theo Trần Thanh
muốn luyện chế đan dược, chỉ là lần
này anh cũng không mang theo
dược đỉnh, chỉ có thể dùng phương
pháp luyện chế dung dịch thuốc lúc
trước, mặc dù hiệu quả kém một
chút, nhưng vẫn đủ để chữa khỏi
bệnh cho La Sâm.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm
ngơ ngác của quản gia, Trần Thanh
đã hoàn thành việc chắt lọc dung
dịch thuốc, ít nhất ở trong mắt quản
gia, tất cả hành động của anh đều
rất kì diệu và thần bí.
Ông ta không thể hiểu nổi, Trần
Thanh chỉ mới lắc lắc mấy cái, tại
sao đã biến một vị thuốc nguyên
lành thành dung dịch thuốc được,
cuối cùng còn biến một đống đồ lớn
thành một bình nhỏ, đúng là còn
thần kì hơn cả nhà ảo thuật.
“Được rồi, cho ông chủ của mấy
người uống đi”, Trần Thanh đưa
dung dịch thuốc đã chắt lọc xong
vào trong tay quản gia.
Quản gia vội vàng dùng hai tay
nhận lấy, sau đó đi đến trước mặt
ông chủ, cẩn thận chậm rãi đổ dung
dịch thuốc trong tay vào miệng La
Sâm.
Cũng may, sau khi được Trần
Thanh châm cứu, tình trạng của La
Sâm đã tốt hơn rất nhiều, khi dung
dịch thuốc được đổ vào trong
miệng, ông ta đã chủ động nuốt
xuống.
“Được rồi, ông trông ông ấy đi, chờ
đến khi ông ấy tỉnh lại thì ông hãy
gọi tôi, trước lúc đó, đừng động vào
ông ấy”, lúc này Trần Thanh lại ngồi
xuống khôi phục lần nữa.
Quản gia vô cùng lo lắng nhìn ông
chủ của mình, sợ ông chủ lại xảy ra
chuyện gì, mặc dù bây giờ ông chủ
không giống lúc trước lắm, nhưng ít
nhất cũng là con người bình
thường, lúc đầu ông chủ đúng là
quá đáng sợ, còn không thể nói là
người, mà chính là một con quái
thú.
Cho nên, ông ta vô cùng tin tưởng
Trần Thanh.
Thời gian dần dần trôi qua, La Sâm
đang nằm trên giường cũng chậm
rãi mở mắt.
“Ông…Ông chủ, ông tỉnh rồi? Ông
có nhận ra tôi là ai không?”, quản
gia thấy ông chủ đã tỉnh, trong lòng
cực kì mừng rỡ, sau đó thận trọng
hỏi.
“Jerry, có phải ông điên rồi rồi?
Ngay cả ông chủ mà cũng dám đùa
giỡn, cho dù ông có hóa thành tro,
tôi cung nh ̃ ận ra”, La Sâm nằm ở
trên giường nghe quản gia của
mình nói vậy thì trừng mắt, sau đó
tức giận nói.
“Ông…Ông chủ, cuối cùng ông cũng
đã trở về, hu hu...Quá tốt rồi, thần
phu
̀ hộ cho ông chủ!”, quản gia
Jerry nghe thấy giọng nói và giọng
điệu quen thuộc của ông chủ thì vui
đến phát khóc, trực tiếp quỳ xuống,
bắt đầu dập đầu.
“Tôi nói này, có phải ông điên rồi
không? Tôi chỉ là ngủ thiếp đi mà
ông làm gì thế?”, La Sâm ngây ra,
ông ta hoàn toàn không biết gì về
chuyện sau khi mình hôn mê cả.
“Tôi nói này lão La, ông được lắm,
học cách quỵt nợ rất nhanh, không
phải vừa tỉnh lại đã không nhớ rõ là
tôi cứu ông chứ?”, lúc này Trần
Thanh đột nhiên đứng lên, nổi giận
nói với La Sâm.
“Ôi, trời ơi, lão Trần, tại sao cậu lại
ở chỗ này?”, La Sâm nghe thấy
giọng Trần Thanh thì giật nảy mình,
cường điệu kêu lên, ngay sau đó,
ông ta liền nhảy xuống giường, kết
quả dùng sức quá lớn, cả người vọt
thẳng ra ngoài, đâm mạnh vào một
cây cột cạnh giường.
“Rầm...”
Cây cột kia cứ như một miếng đậu,
bị La Sâm đâm thành một cái hố
lớn, cả người ông ta cũng xuyên
qua cây cột.
“Tôi nói này, cho dù ông có thấy hổ
thẹn, cũng không cần tự mình hại
mình như thế chứ”, thấy cảnh này,
Trần Thanh bật cười ha ha, hiển
nhiên biết rất rõ về trạng thái của
La Sâm bây giờ.
Quản gia Jerry lại trợn tròn mắt,
ông ta cực kì rõ ràng ông chủ của
mình chính là một người bình
thường, thế nhưng sau khi bị bệnh,
thế mà ông chủ lại biến thành siêu
nhân, bởi vì lúc này ông chủ hoàn
toàn cứ như không có chuyện gì mà
bò dậy từ dưới đất, vỗ vỗ đầu của
mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Đây...Đây là chuyện gì?”, cuối cùng
bây giờ La Sâm đã cảm giác được
không đúng lắm, nhìn về phía Jerry
và Trần Thanh hỏi.
“Cứ để quản gia của ông nói với
ông đi”, anh nhún vai, chỉ vào Jerry.
“Ông chủ, tôi khuyên ông vẫn nên
soi gương trước đã”, Jerry cũng
không quen thuộc với hình tượng
của ông chủ mình cho lắm, vì thế
ông ta chạy sang một bên, mang
một chiếc gương cả người đến, ra
hiệu cho La Sâm nhìn một chút.
“What the fuck?”, khi ông ta nhìn
thấy cả người mình trong gương thì
xổ một câu nói tục, rơi vào trong sự
sụp đổ.
Hơn nửa ngày sau, cuối cùng ông ta
mới chấp nhận được hình tượng bây
giờ của mình.
Sau đó, quản gia Jerry dùng ngôn
ngữ để miêu tả, lại thêm video bằng
chứng, La Sâm mới hiểu được đã
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!