Chương 632: Cậu Huyết Lang
"À, được rồi, tôi đi vào chữa trị cho
ông ấy trước đã, chờ lão La tỉnh lại
rồi nói sau”, Trần Thanh cảm thấy
hơi xấu hổ, có không ít người biết
chuyện anh và La Sâm là bạn bè,
nhưng mà chỉ có mỗi mình ông ta
nhìn thấy mặt anh, chứ ngay cả
quản gia thân tín của La Sâm cũng
chưa từng nhìn thấy Trần Thanh
bao giờ.
Thật ra điều này cũng là do anh cố
ý làm thế, dù sao, không có cái gì
đáng sợ hơn một kẻ địch vĩnh viễn
không biết mặt, có thể nói thế này,
ở nước ngoài, mấy người Tật Phong
còn được biết đến hơn cả Trần
Thanh, bởi vì chỉ có anh là thần bí
nhất, đến nay những người từng
nhìn thấy Huyết Lang, ngoài anh ra
thì chỉ còn những người đã chết rồi
thôi.
"Ông quản gia, tên Nhậm Viễn kia
chạy mất rồi”, ngay lúc này, có một
vệ sĩ đột nhiên nói với quản gia.
"Ngu ngốc, vô dụng, thế mà lại để
cậu ta chạy trốn ở ngay địa bàn của
chúng ta, mấy người làm ăn kiểu gì
thế hả?”, nghe vệ sĩ nói vậy, quản
gia lập tức biến sắc, sau đó chửi ầm
lên với bọn họ.
"Được rồi, đừng để ý tới anh ta,
một kẻ không có tên tuổi mà thôi,
chạy thì chạy, bây giờ nhiệm vụ
quan trọng là làm cho lão La khôi
phục lại”, Trần Thanh khoát tay, ra
hiệu cho quản gia không nên tức
giận.
Anh biết rất rõ, với cách làm của
loại người trong Thiên Môn như
Nhậm Viễn, muốn chạy trốn, chỉ
bằng những người này thì chắc
chắn sẽ không có khả năng bắt lại
được, trừ khi mình ra tay, thế
nhưng chỗ La Sâm đang rất cấp
bách, anh không có nhiều thời gian
như vậy.
Nghe Trần Thanh nói vậy, quản gia
kia vội vã gật đầu.
"Đúng rồi, ba người kia là bạn bè
của tôi, để bọn họ vào cùng đi,
những người khác thì ông cứ tự
xem mà làm thôi”, Trần Thanh lạnh
nhạt nói với quản gia.
Nghe thấy lời của anh, trong lòng
quản gia run lên, trịnh trọng gật
đầu.
Sau khi nói xong, Trần Thanh dẫn
mấy người Nam Cung Yến đi vào.
Rất nhanh, quản gia đã đến, trên
người còn có một mùi máu tanh và
sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên, ông
ta đã tự mình đi làm chuyện này,
chuyện mà Huyết Lang bảo làm,
ông ta tuyệt đối không dám mập
mờ.
"Cậu Huyết Lang, ông chủ nhà
chúng tôi thế nào rồi?”, quản gia
thận trọng hỏi Trần Thanh.
"Yên tâm đi, cứ làm theo lời tôi nói,
không có vấn đề gì quá lớn”, Trần
Thanh suy nghĩ một chút, lúc này
viết mộ t bài thuốc bắc cực kì bình
thường, ở một nơi như Nam Phi,
muốn tìm được thuốc bắc bình
thường cũng không dễ dàng, mà
anh lại viết mộ t vài thứ được sản
xuất ở Nam Phi ra phía sau để ông
ta đi chuẩn bị.
"Hãy nhanh chóng chuẩn bị kĩ càng
những thứ này, tôi sẽ dùng ngân
châm giúp ông ấy kéo dài một
khoảng thời gian trước, nếu như
vượt quá ba giờ, chỉ sợ ông chủ sẽ
không còn là ông chủ của mấy
người nữa”, Trần Thanh nghiêm túc
mở miệng nói với quản gia kia.
"Vâng, tôi sẽ cho người đi làm
ngay”, nghe thấy Trần Thanh nói
năng nghiêm trọng như vậy, quản
gia không hề do dự chút nào, lập
tức cầm lấy đơn thuốc của anh đi ra
ngoài.
"Ông xã, anh thật sự có thể chữa
khỏi cho ông ấy sao?”, sau khi quản
gia rời khỏi đây, Nam Cung Yến mới
quan tâm hỏi.
"Đương nhiên, không có bản lĩnh đó
thì sao anh dám làm chứ”, nghe bà
xã mình lại dám chất vấn mình,
Trần Thanh tỏ vẻ kiêu ngạo nói.
"Phụt…Dáng vẻ khoác lác đó của
anh đúng là khiến người ta thấy khó
chịu”, Julia ở bên cạnh cũng bật
cười, sau đó tức giận nói.
"Đu
́ng thế, giống y như tên Nhậm
Viễn vừa rồi vậy”, Nam Cung Yến
cung che mi ̃ ệng khẽ cười, nói.
"Có sao? Rõ ràng anh đẹp trai hơn
anh ta nhiều, hơn nữa, anh là đẹp
trai theo kiểu bên trong bí ẩn, còn
tên kia gọi là vô dụng”, Trần Thanh
hiếm khi trêu đùa các cô.
"Được rồi, được rồi, có mỗi anh đẹp
trai nhất trên đời này”, nghe Trần
Thanh tự biên tự diễn, hai người
bọn họ đã bị chọc cười.
Đương nhiên là Trần Thanh cố ý,
bởi vì anh phát hiện, từ khi đến đại
lục Nam Phi này, cảm xúc của hai
người Nam Cung Yến và Julia cực kì
khẩn trương, cho nên anh mới dùng
đủ mọi cách để các cô có thể thả
lỏng hơn một chút.
Hơn nữa, đây cũng là thời điểm để
các cô biết được thực lực của mình,
chỉ cần biết được thực lực của mình,
hai người bọn họ sẽ không còn gì
phải lo lắng về hành trình đến Nam
Phi lần này nữa.
Sau khi điều hòa bầu không khí một
chút, cảm xúc của bọn họ cũng bắt
đầu ổn định lại.
Ngay lúc này, quản gia kia cũng tiến
vào.
"Quản gia, ba người bạn này của tôi
rất thích trang viên của lão La, hay
là ông dẫn bọn họ đi dạo một vòng
đi”, Trần Thanh muốn châm cứu,
Nam Cung Yến và Julia ở đây có lẽ
sẽ không tiện lắm.
"Vâng, tôi sẽ cho người dẫn bọn họ
đi dạo một vòng”, nghe Trần Thanh
nói vậy, đương nhiên quản gia
không thể không cho phép, lúc này
bảo người dẫn bọn Nam Cung Yến
rời đi.
Đợi đến khi mấy người Nam Cung
Yến đi rồi, Trần Thanh mới lấy ngân
châm của mình ra bắt đầu châm
cứu giúp La Sâm, ngân châm này
đương nhiên là châm Phượng Vĩ lúc
trước Trần Thanh thắng được, bây
giờ đã thuộc về anh.
Dùng châm Phượng Vĩ này để châm
cứu, hiệu suất và xác suất thành
công sẽ cao hơn, đương nhiên, với
thực lực của anh, cho dù không cần
cũng không sao cả, nhưng dùng
châm Phượng Vĩ thì sẽ thuận tay
hơn.
Sau khi châm cứu, bộ lông đen sì
ban đầu của La Sâm đã bắt đầu
tróc ra, mà hai chiếc răng nanh kia
cung ch ̃ ậm rãi thu về, cứ như là có
cơ quan ở trong miệng của ông ta
vậy.
Trừ cái đó ra, còn có bộ móng sắc
bén trên tay chân của ông ta cũng
được thu vào trong cơ thể, lúc này
ngoại trừ chiều cao và cơ bắp
khủng bố hơn trước, thì nhìn qua La
Sâm hoàn toàn giống như một
người bình thường.
Quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh
nhìn, lúc đầu Trần Thanh dùng
ngân châm đâm vào trên người ông
chủ, ông ta còn cảm thấy như vậy
thì co
́thê
̉
làm được cái gì chứ, thế
nhưng sau khi biến hóa xuất hiện,
ông ta không thể không thừa nhận,
quốc gia phương đông thần bí như
Hoa Hạ tuyệt đối là sâu không
lường được.
Về phần tên Nhậm Viễn trước đó,
căn bản chính là một tên lừa đảo,
có lẽ cũng có một chút tài năng
thật, nhưng chắc chắn không phải
kẻ mạnh có tiếng tăm lừng lẫy như
cậu Huyết Lang, chỉ là, trước đó
chưa từng nghe nói cậu Huyết Lang
có y thuật tốt đến thế.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng mà
chỉ cần có thể chữa trị cho ông chủ
khỏi bệnh, vậy tất cả đều là đáng
giá.
Đương nhiên chỉ châm cứu không
thì sẽ không có khả năng hiệu quả
như vậy, Trần Thanh vừa dùng đôi
mắt xuyên thấu để nhìn, vừa khống
chế hiệu quả ngân châm, thu dọn
hết những thứ hỗn loạn trong cơ
thể La Sâm, như thế mới khiến đặc
điểm của thú dữ trên người La Sâm
biến mất, nếu không, cuối cùng ông
ta chỉ có thể biến thành một con
quái thú.
"Cậu Huyết Lang, bây giờ ông chủ
của chúng tôi đã ổn hơn chưa?”,
sau khi Trần Thanh rút ngân châm
trên người La Sâm ra, quản gia liền
tiến lên mong đợi hỏi.
"Vẫn chưa, bây giờ chỉ mới thu lại
đặc điểm của thú dữ trong cơ thể
của ông ấy thôi, muốn hoàn toàn
loại trừ tận gốc, còn cần thứ vừa rồi
tôi bảo ông đi tìm nữa, tốt nhất là
tìm ra trong vòng ba tiếng, nếu
không cho dù là tôi cũng không thể
cứu được ông ấy đâu, cuối cùng
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!