Chương 611: Quá cậy thế hiếp
người
"Ngại quá, nhờ cô giúp tôi trả chiếc
thẻ hội viên Chí Tôn này lại cho Tiết
Chính Nghĩa nhé, tôi không cần
dùng đến nó", Trần Thanh khẽ mỉm
cười, đưa tay đặt chiếc thẻ vào
trong tay Thái Văn Văn.
"Ôi...Anh ấy đẹp trai quá!"
Khi nhìn thấy nụ cười sáng ngời ấy
của anh, cô ta ngẩn người, đôi mắt
như hóa thành trái tim.
Cho đến khi Trần Thanh ra khỏi câu
lạc bộ thì Thái Văn Văn mới giật
mình hoàn hồn.
"Gì cơ? Anh không cần thẻ hội viên
sao?", sau khi bình tĩnh lại, lòng cô
ta ngổn ngang cảm xúc.
Một mặt Thái Văn Văn cảm thấy
dáng vẻ vứt chiếc thẻ trị giá ngàn
vàng, hoàn toàn không xem tiền
bạc ra gì của đối phương quá ngầu.
Một mặt cô ta lại nghĩ sao người
này có thể coi nhẹ câu lạc bộ Đế
Tôn bọn họ như vậy, làm cho cô ta
thấy rất khó chịu.
"Không cần đâu, tôi không thường
đến đây nên có thẻ hội viên cũng
chẳng làm gì, trả lại cho anh ta đi,
dù sao thì tên đó cũng quá đáng
thương", Trần Thanh xoay người
nhún vai, ra vẻ không quan tâm.
"Quá cậy thế hiếp người, đây mới là
người có tiền này!", lúc này Thái
Văn Văn cực kỳ sùng bái anh, ánh
mắt nhìn về phía anh cũng lấp lánh
đầy sao.
"Phải rồi, tôi nghĩ anh nên đi cửa
sau đi, Tiết Chính Nghĩa kia mới gọi
điện thoại, hình như kêu người tới
đấy!", cô ta bất chợt nghĩ đến vừa
rồi trước khi đi anh ta có gọi một cú
điện thoại, bèn nhắc nhở.
"Cửa sau?", Trần Thanh ngạc nhiên,
cười khẩy nói: "Cửa sau thì xin
miễn, tôi rất muốn nhìn xem Tiết
Chính Nghĩa này có thể tìm ai để
vớt vát lại mặt mũi cho anh ta".
"Ôi chao, anh đừng hành động theo
cảm tính chứ, nghe nói bố của tên
kia có quan hệ với nhiều thế lực lắm
đấy, nếu tìm đến thật thì anh sẽ
gặp nguy hiểm mất!", Thái Văn Văn
lo lắng khuyên can.
"Không sao, tôi muốn xem ở thành
phố Nam Hải này có ai làm gì được
tôi", anh hờ hững cười, nói với Thái
Văn Văn: "Cảm ơn cô, mặt của cô
tôi có thể trị được đấy, có thời gian
thì tới hồ Lộc Minh tìm tôi nhé, tôi
sẽ chữa mặt cho cô miễn phí".
"Sao cơ?", nghe lời anh vừa nói,
Thái Văn Văn há hốc mồm. Trước
đây cô ta rất kỵ người khác bàn tán
về mặt mình nên thường xuyên
trang điểm đậm, sau rồi cũng bất
chấp, không trang điểm nữa, cứ để
mặt mộc mà ngẩng cao đầu thôi.
Không ngờ người này lại nói có thể
chữa khỏi mặt mình, điều này làm
cho nỗi hy vọng đã chết trong lòng
Thái Văn Văn lại bùng lên lần nữa.
Có bề ngoài đẹp trai thế này chắc
không phải lừa đảo đâu nhỉ? Chưa
kể anh còn có tiền như thế, muốn
lừa đảo cái gì của cô ta chứ?
Trong lúc Thái Văn Văn suy nghĩ,
Trần Thanh và Hồ Biện đã đi đến
bãi đậu, chỉ là hai người vừa ngồi
vào xe của mình thì có vài chiếc xe
xông vào chặn đường.
"Vừa rồi đứa nào vứt thẻ hội viên
Chí Tôn của con tao đi đấy?", một
đám đàn ông mặc đồ đen xuống xe,
mặc dù trong tay không có vũ khí gì
nhưng chỉ đứng đó thôi cũng khiến
cho người thường sợ chết khiếp.
Người vừa lên tiếng là một người
đàn ông trung niên mập mạp đô
con, sau lưng ông ta là Tiết Chính
Nghĩa.
Lúc này, anh ta tỏ ra cực kỳ kiêu
ngạo, ngồi xuống ngay trước mui xe
Trần Thanh, đập xuống xe anh,
giận dữ hét: "Thằng ôn kia, cút
xuống đây cho tôi! Hôm nay ông nội
anh sẽ dạy anh cách làm người!"
"Giám đốc Tiết, cậu cả Tiết, nơi này
là câu lạc bộ Đế Tôn, hai người làm
vậy là không để câu lạc bộ chúng
tôi vào mắt à? Hay là hai người
không xem ông chủ của chúng tôi
ra gì?", Thái Văn Văn lấy lại tinh
thần, đi tới tức giận nói.
"Thì ra là cô Thái, chúng tôi có ở
trong câu lạc bộ đâu, đang ở ngoài
mà? Cô Thái, cô có cần phải so đo
như thế không?", Tiết Hải cười lạnh,
không hề nể nang ai.
"Ông...", nghe ông ta nói vậy, cô ta
muốn nói gì thêm nhưng cũng bất
lực.
Bởi vì bãi đậu xe của câu lạc bộ
nằm ở phía sau, khu trước không
thuộc về câu lạc bộ, chẳng qua là
người bình thường không biết mà
thôi, hiển nhiên là tên Tiết Hải này
nắm rõ điều đó.
"Trần gia, phải làm sao đây?", thấy
tình hình nguy cấp, Hồ Biện hốt
hoảng hỏi anh.
"Đừng vội", anh lắc đầu, tỏ ra
không quan tâm.
Vì anh đã thấy người đang ngồi
trong xe, anh biết người đó.
...
"Anh Hồ, thằng cháu này không
chịu đi ra!", Tiết Chính Nghĩa vỗ lớp
kính mấy cái, thấy Trần Thanh
không động đậy thì quay đầu hét
lên với người trong xe mình.
"Hồ Biện, lái xe, hất anh ta xuống
đi", vừa lúc đó, anh đột nhiên nói
với Hồ Biện.
"Trần gia, vậy không hay lắm đâu,
lỡ xảy ra án mạng thì sao?", anh ta
giật mình, hỏi lại ngay.
"Không sao đâu, cứ lái xe đi", Trần
Thanh tự tin đáp.
"Vậy được".
Nghĩ đến thân phận của anh, Hồ
Biện cũng không do dự nữa.
"Rùm rùm..."
Đột nhiên Tiết Chính Nghĩa cảm
giác cái xe dưới mông mình rung
lên, điều này làm cho anh ta lập tức
hoảng hồn.
"Thằng khốn nạn, đừng có làm
bậy!", lúc này Tiết Chính Nghĩa
hoảng thật, hối hận tại sao lại ngồi
trên xe.
Trần Thanh ngồi ở ghế lái phụ nói
với Hồ Biện: "Lái xe, dùng tốc độ tối
đa".
Hồ Biện đạp chân ga, xe phát ra
một tiếng nổ rồi phóng ra ngoài.
Tiết Chính Nghĩa đang ngồi trên mui
xe sững sờ, liều mạng bám lấy xe
sợ bị hất ra, nếu bị đè dưới bánh xe
thì thê thảm biết mấy.
Tiết Hải không ngờ đối phương lại
cương quyết đến thế, sợ con trai
mình chịu thương tổn gì nên giận
dữ quát mấy tên đàn ông lực lưỡng
kia: "Mấy người chết hết rồi à?
Ngăn cậu ta lại, cứu con tôi nhanh
lên!"
Vốn dĩ trả tiền để người khác làm
việc thay mình là chuyện rất bình
thường, nhưng nếu người trả tiền
không xem mình là người thì sao
mà làm việc cho kẻ đó được?
Mấy tên côn đồ này đều là người
nóng tính, nghe thấy lời này thì đều
muốn tát chết Tiết Hải, nhưng đại
ca của họ chưa ra lệnh nên cũng
không dám kêu ca, chỉ có thể nuốt
cơn tức giận vào trong.
Giữa lúc đó, xe của Trần Thanh
đụng mạnh vào xe Tiết Hải, Tiết
Chính Nghĩa bị hất văng ra, ngã
sầm trên xe bố mình.
Thấy cảnh tượng này, Tiết Hải vội
vàng chạy tới đỡ con trai xuống.
May mà ở gần nên không bị
thương, chỉ hơi chóng mặt do bị hất
ra mà thôi.
"Thằng Hồ, mày ra đây đi!", ông ta
hét với người đang còn ngồi trong
xe.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt cũng bị dọa
sợ, ban đầu hắn chỉ định ra dáng
một chút thôi vì dù sao người quan
trọng luôn đến cuối cùng mới ra
sân, nhưng ngồi trong xe thì lại bị