Chương 609: Thẻ đen toàn cầu
"Sao nào? Anh cảm thấy tôi không
trả nổi tiền sao?”, Trần Thanh đảo
tròn mắt, nảy ra ý hay.
"Với dáng vẻ đó của anh, co
́thê
̉
có
được một trăm triệu ư? Đừng đùa,
bán anh đi cũng không đáng một
trăm triệu”, Tiết Chính Nghĩa cười
lạnh, không hề nể mặt nói.
"Nếu anh đã nói như vậy, vậy
chúng ta đánh cược đi, nếu như tôi
không bỏ ra nổi chút tiền này, chính
là tôi thua, nếu như tôi lấy ra được,
như vậy là anh thua”, ánh mắt Trần
Thanh có chút né tránh, nói.
"Được thôi, tôi đánh cược với anh,
nhưng mà nếu không có tiền cược
thì tôi không chơi, nhất định phải có
tiền cược mới được”, Tiết Chính
Nghĩa cũng không phải đồ đần,
đương nhiên thấy được ánh mắt
Trần Thanh đang né tránh, liền nói.
"Anh nói đi, anh muốn thế nào?”, ve
̉
ṃăt Trần Thanh cứng ḷai, sau đó
hỏi.
"Nếu như tôi thắng, vậy anh phải
quỳ xuống gọi tôi là ông nội, đồng
thời quỳ từ nơi này ra đến bên
ngoài câu lạc bộ”, Tiết Chính Nghĩa
cười âm trầm, nói.
"Anh…Anh đừng quá đáng”, Trần
Thanh nghe xong, lập tức làm như
có chút gấp gáp, hét lên.
"Quá đáng sao? Nếu như sợ thua,
bây giờ có thể xéo đi, nhưng mà là
bị ném ra ngoài”, Tiết Chính Nghĩa
cười lạnh, anh ta không ngại giẫm
đạp hung ác hơn.
"Cũng được, nhưng nếu như anh
thua thì sao? Tôi cung không c ̃ ần
anh gọi tôi là ông nội, tôi không có
đứa cháu trai xấu như thế, anh cứ
đưa thẻ hội viên Chí Tôn cho tôi là
được, như thế nào?”, Trần Thanh
đột nhiên ngẩng đầu lên, hung dữ
nói.
"Anh...Được, được lắm, anh muốn
thẻ hội viên Chí Tôn của tôi cũng
được, lại thêm một cái nữa, đánh
gãy hai chân của anh”, trong ánh
mắt của Tiết Chính Nghĩa toàn là
sát ý, lúc này hung ác nói.
"Nếu đã như vậy, vậy thì tìm một
người làm chứng đi. Tên nịnh hót
này không thể được, đổi một người
làm chứng khác”, Trần Thanh tiện
tay chỉ vào Ngũ Phi, không chút
khách khí nói.
"Tên nhóc kia, cậu nói cái gì? Cậu
có tin không, chỉ bằng vào câu nói
này của cậu, tôi sẽ có thể rút đầu
lưỡi của cậu ra, đánh gãy chân cậu
rồi ném ra ngoài không”, sắc mặt
Ngũ Phi cực kì khó coi, mặc dù
khách khứa tới nơi này đều có thực
lực rất mạnh, nhưng cũng vô cùng
tôn trọng ông ta, cho tới bây giờ
chưa từng có tình huống như vậy.
"Thật sao? Nếu như câu lạc bộ Đế
Tôn của mấy người chính là như
vậy, tôi thật sự thấy rất thất vọng,
danh không đúng với thực rồi”,
Trần Thanh lắc đầu, sau đó trào
phúng nói.
"Tên nhóc kia, cậu…”, Ngũ Phi còn
muốn nói cai gì, th ́ ế nhưng lại bị
một giọng nói ngắt lời.
"Để tôi làm người làm chứng, có
được không?”, khi giọng nói này
truyền đến, những tiếng giày cao
gót cũng vang lên, một bóng người
xinh đẹp chậm rãi đi tới.
Trần Thanh nhìn qua, trước mắt lập
tức sáng lên.
Chỉ thấy người tới có chiều cao ít
nhất là một mét tám mấy, dáng
người và khuôn mặt của người phụ
nữ bên cạnh anh ta cũng rất tốt,
chiều cao cũng tầm một met b́ ảy,
chiều cao giống người phụ nữ này
đúng là rất hiếm có.
Dáng dấp cao gầy thì không sao,
nhưng ngũ quan của cô ta lại vô
cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói
là đẹp tuyệt vời, chỉ là làn da của cô
ta lại không tốt lắm, có chút ố vàng,
còn có một chút tàn nhang, những
thứ này đã phá hủy hình tượng nữ
thần của cô ta, khiến khuôn mặt
đẹp của của cô ta bị giảm bớt đi
nhiều.
Lúc đầu Ngũ Phi còn muốn nổi giận,
dù sao bị người ta ngắt lời cực kì
khó chịu.
Thế nhưng khi ông ta nhìn thấy
người tới, sắc mặt lập tức biến đổi,
vội vàng cúi đầu xuống.
"Tổng giám đốc Thái, tôi...”, lúc này
Ngũ Phi vô cùng ngoan ngoãn đi
đến trước mặt Thái Văn Văn.
"Ở đây không có phần cho ông nói
chuyện, đi qua một bên đứng cho
tôi đi”, Thái Văn Văn ngắt lời Ngũ
Phi, sau đó nhìn về phía Trần
Thanh.
"Anh này, thật sự rất xin lỗi, tôi là
người phụ trách câu lạc bộ - Thái
Văn Văn, thái độ của Ngũ Phi chỉ
đại diện cho cá nhân ông ta, không
có liên quan gì đến câu lạc bộ
chúng tôi hết. Nếu như anh muốn
tìm người làm chứng, tôi nghĩ hẳn
là tôi có tư cách”, Thái Văn Văn nở
nụ cười hiền hòa, nhìn Trần Thanh,
nói.
"Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần
tên ngu ngốc này co
́thê
̉
đồng ý là
được”, Trần Thanh nhún vai, tỏ vẻ
mình không thèm để ý.
Có điều trong lòng Trần Thanh lại
cảnh giác hẳn lên, người phụ nữ
này không đơn giản, xem ra cần
phải cẩn thận một chút.
"Cậu cả Tiết, anh cảm thấy thế
nào?”, Thái Văn Văn xoay đầu lại,
trên mặt ôn nhu biểu lộ trực tiếp trở
nên lạnh lùng, không chút khách khí
nói.
"Cô Thái đứng làm chứng đương
nhiên không thể tốt hơn, là vinh
hạnh của tôi”, Tiết Chính Nghĩa cảm
nhận được cảm xúc của Thái Văn
Văn thay đổi, suýt chút nữa thì
mắng chửi, người này quá độc ác,
thái độ đối với Trần Thanh và thai ́
độ đô
́
i với mình cung qu
̃
a
́khác
nhau.
"Nếu đã như vậy, anh này, anh hãy
chứng minh tài lực của anh một
chút đi”, Thái Văn Văn cười lạnh,
sau đó nói với Trần Thanh, thái độ
lại trở nên dịu dàng.
Trần Thanh lập tức nhíu mày, anh
cung c
̃ ảm giác thái độ của Thái Văn
Văn này có vấn đề, anh cũng không
quen biết người phụ nữ này, thế
nhưng nếu đã không biết cô ta, vậy
người phụ nữ này có thai đ́ ộ đô
́
i với
mình như vậy là có ý gì?
"Cô cứ cho người tra sô
́
dư co
̀n ḷai
trong thẻ là được rồi”, Trần Thanh
chỉ chỉ vào tấm thẻ ghim trên cây
cột, nói.
Thái Văn Văn nghe Trần Thanh nói
vậy, lúc này cũng nhìn về phía tấm
thẻ ngân hàng ghim trên cây cột
kia.
Sở dĩ cô ta đến đây, cũng là bởi vì
vừa rồi nhìn được một màn này
trong camera, cũng không phải là
cô ta không hiểu cái gì, đương
nhiên nhìn ra được người trẻ tuổi
này thật sự có thực lực, sợ rằng câu
lạc bộ vô tình đắc tội với người
không thể đụng vào, cho nên cô ta
mới vội vã chạy tới.
Khi Thái Văn Văn đến nơi nhìn thấy
tấm thẻ này, đồng tử của cô ta đột
nhiên co rụt lại, mặc dù không thể
thấy được toàn bộ tấm thẻ, nhưng
cô ta đã nhận ra, tấm thẻ này là thẻ
đen giới hạn toàn cầu, một năm chỉ
được phát hành vài tấm, phàm là
người có được loại thẻ này, tất cả
đều là cường hào một phương.
Mà người trẻ tuổi trước mắt này có
thể có được tấm thẻ đen như vậy,
tuyệt đối không đơn giản, cho dù
không phải của bản thân anh, vậy
cũng nói rõ thế lực sau lưng anh
không hề kém cỏi.
"Anh cứ nói đùa, anh là người nắm
giữ thẻ đen toàn cầu, tài sản không
có chục tỷ là không thể nào lấy
được, làm sao tôi dám kiểm tra anh
có tư cách làm thẻ hội viên ở chỗ
chúng tôi không chứ”, Thái Văn Văn
cầm lấy tấm thẻ đen kia, căn bản
không thể rút ra được, sau đó bất
đắc dĩ nói với Trần Thanh.
Lúc này anh đi lên trước, rút tấm
thẻ đen từ trên cây cột ra, tiện tay
đưa cho Thái Văn Văn.
"Cô có thể không kiểm tra, nhưng
chưa chắc anh ta đã bằng lòng”,
Trần Thanh nhìn lướt qua Tiết
Chính Nghĩa, thản nhiên nói.
Tiết Chính Nghĩa nghe anh nói vậy,
trong lòng lập tức xiết chặt lại, vừa
rồi anh ta cũng nghe được Thái Văn
Văn nói gì, lúc đầu đúng là anh ta
cũng nghĩ như vậy.
Dù sao, Tiết Chính Nghĩa có biết về
thẻ đen toàn cầu, ông cụ nhà anh
ta cũng muốn có một tấm, thế
nhưng căn bản không có tư cách để
xin.
Ngay cả ông cụ nhà anh ta còn
không lấy được, làm sao tên này có
thể lấy được chứ?
"Không sai, ai biết tên này có thể
làm giả một tấm hay không chứ?”,
Tiết Chính Nghĩa cười lạnh, sau đó
không chút nhượng bộ mà nói.
Phải biết anh ta chính là hội viên
Chí Tôn, nếu thật sự thua, vậy thì
quá lỗ.
Mặc dù, anh ta không cho rằng
mình sẽ thất bại.
"Cậu cả Tiết, có lẽ anh không biết
cái gì gọi là thẻ đen toàn cầu,
không bằng anh gọi điện thoại cho
bố anh thử xem? Hỏi ông ta một