Chương 607: Lấy đại cục làm trọng
“A… Tao giết mày”, Hồ Biện ở phía
sau nhịn không được nữa, anh ta
hoàn toàn không thể chấp nhận
được việc người phụ nữ mình yêu
nhất lại đi yêu kẻ thù lớn nhất của
mình.
“Đừng xúc động, giao cho tôi đi”,
Trần Thanh giữ chặt Hồ Biện, nhất
định phải cưỡng chế thu hẹp phạm
vi giải quyết chuyện này.
Nghe Trần Thanh lên tiếng, dù Hồ
Biện vẫn còn rất phẫn nộ nhưng
anh ta cũng biết phải lấy đại cục
làm trọng.
“Thật sự là một tên phế vật, đến
nước này rồi vẫn còn nhịn được,
nếu tao là mày đã tự sát quách đi
cho xong”, Hoắc Đông Đình thấy Hồ
Biện thật sự có thể nhịn được, nhất
thời lên tiếng, hơn nữa kéo người
phụ nữ kia lại gần mạnh mẽ hôn cô
ta một phát.
“Cậu chủ Hoắc, anh thật hư…”
Người phụ nữ kia vừa nghe được
Hoắc Đông Đình nói, lập tức trả lời,
hoàn toàn không để Hồ Biện vào
mắt.
“Đừng tức giận, anh ta đang muốn
chọc giận anh, khoan gấp, xem tôi
này”, Trần Thanh lười lôi thôi với
những người này, giữ chặt lấy Hồ
Biện, mở miệng nói.
“Vù vù…”, Hồ Biện gật đầu, nhờ
Trần Thanh nhắc nhở, anh ta đã
sớm tỉnh táo lại rồi. Một khi bọn họ
động thủ ở trong này, hậu quả chỉ
sợ không thể tưởng tượng nổi.
“Quả thực là một tên phế vật, tao
đã nói đến mức này rồi mày vẫn
không muốn ra tay à? Mày sắp chết
rồi hả? Sao một chút tinh thần kiên
cường cũng không có vậy?”, Hoắc
Đông Đình bày ra vẻ mặt hiểu rõ
nói, hắn ta không tin mình không
chọc giận nổi tên phế vật Hồ Biện
này.
“Rất sảng khoái chứ gì? Ai da, đoán
chừng đây là lần cuối cùng anh cảm
thấy sảng khoái như vậy đấy, nhanh
chóng đến bệnh viện kiểm tra đi,
muốn ăn cái gì thì cũng ráng mà ăn
nốt đi”, Trần Thanh lắc đầu, vẻ mặt
thương hại nhìn Hoắc Đông Đình và
người phụ nữ kia.
“Anh có ý gì?”, nghe Trần Thanh
nói, Hoắc Đông Đình biến sắc, vẻ
mặt phẫn nộ hỏi.
“Tự anh kiểm tra một chút là biết
thôi, tập trung vào kiểm tra HIV
nhé”, Trần Thanh lắc đầu, nói
không ngừng.
“Anh…Anh nói hươu nói vượn cái gì
hả? Ai bị HIV chứ? Anh mới có bệnh
AIDS, cả nhà anh đều mắc bệnh
AIDS”, người phụ nữ đang bày ra
điệu bộ cao cao tại thượng, không
liên quan đến mình, vừa nghe được
lời nói của Trần Thanh thì biến sắc,
vô cùng tức giận nói.
Vốn rất nhiều người đang có chung
mối hận với Hoắc Đông Đình, nghe
được ba chữ “bệnh AIDS”, tất cả
đều tái mặt, lập tức tránh xa hai
người bọn họ, ánh mắt nhìn về phía
Hoắc Đông Đình và người phụ nữ
kia trở nên cảnh giác vô cùng.
“Chết tiệt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra
hả?”, Hoắc Đông Đình phẫn nộ
quay đầu nhìn về phía người phụ nữ
kia. Hắn ta không phải là đồ ngu,
chỉ dựa vào phản ứng của người
phụ nữ trong lòng, hắn ta đã có kết
luận rồi, chẳng qua là hắn ta vẫn
ôm chút ảo tưởng vào may mắn mà
thôi.
“Em…Em cũng không muốn như
vậy mà. Lúc trước, khi em biết được
mình mắc bệnh AIDS nhưng không
đủ tiền chữa bệnh, em đã suy nghĩ
ổn thỏa rồi, sẽ tìm một nơi không
có người chờ chết. Ai ngờ sau đó
anh lại cho em một số tiền đáng kể,
còn nói muốn nuôi em chứ? Dù sao
cũng không còn bao nhiêu thời
gian, em đã thông suốt rồi”.
Người phụ nữ kia vốn đang có chút
sợ hãi, nhưng khi cô ta nhìn thấy bộ
dạng điên cuồng của Hoắc Đông
Đình thì đột nhiên không sợ nữa.
Cho dù có sợ hãi thì cùng lắm là
chết thôi, cô ta còn có thể sợ chết
chắc?
“Cái gì? Mày nói cái gì hả?”, nghe
người phụ nữ kia trả lời, hai mắt
Hoắc Đông Đình đỏ như máu, bước
lên từng bước, trực tiếp bóp cổ cô
ta.
“Con ả chết tiệt này, mày dám hại
tao, tao giết chết mày”, Hoắc Đông
Đình muốn điên rồi, hắn ta đang là
một phú nhị đại tốt đẹp, mỗi ngày
giả bộ sẽ tán gia bại sản, có bao
nhiêu vui vẻ chứ?
Nhưng mà, tất cả chỉ vì cô ả chết
tiệt này mà bị hủy cả rồi.
“Tuy rằng bệnh AIDS lây qua đường
máu, nhưng tốt nhất mọi người vẫn
nên đến bệnh viện kiểm tra một
chút, lỡ như…”, Trần Thanh nhìn
lướt qua mấy người vừa nãy hùa với
Hoắc Đông Đình cười nhạo Hồ Biện,
bâng quơ nói.
“Chết tiệt, đi mau, đến bệnh viện”,
nghe Trần Thanh nhắc, cả đám
nhất thời biến sắc, không thèm
quan tâm đến Hoắc Đông Đình nữa,
nhanh chóng chạy xuống lầu.
Mà chuyện xảy ra ở đây cũng bị bảo
vệ lầu hai phát hiện, nhanh chóng
kéo Hoắc Đông Đình ra, người phụ
nữ kia thì suýt nữa bị Hoắc Đông
Đình giết chết trong cơn điên loạn.
Một trò hề cuối cùng lại kết thúc
theo cách này, nhưng đủ khiến Hồ
Biện bên cạnh kinh ngạc trợn tròn
mắt.
“Còn ngây ra đó làm gì? Anh còn
may mắn chán, may mà hai người
tách khỏi nhau sớm, nếu không thì
anh cũng tiêu rồi”, Trần Thanh nhìn
thoáng qua Hồ Biện, vỗ vỗ vai anh
ta nói.
“Ừ, đúng”, nghe Trần Thanh lên
tiếng nói, Hồ Biện không ngừng gật
đầu, trong lòng nghĩ mà sợ.
Người phụ nữ kia quả thật từng là
nữ thần của anh ta, nhưng mà sau
khi Trần Thanh vạch trần sự thật,
anh ta đột nhiên phát hiện trong
lòng mình chẳng hề có chút đau
khổ nào.
Vì loại phụ nữ thế này, không xứng!
“Thế nào? Như này có sảng khoái
hơn so với việc tẩn cho anh ta một
trận không?”, Trần Thanh cười tủm
tỉm nhìn Hồ Biện. Tuy anh không
biết Hồ Biện đã gặp phải chuyện gì
nhưng nếu anh ta nói ra, có lẽ anh
có thể giúp đỡ một phen.
“Quá sung sướng, vậy mà cái tên
đó còn ở đây vờ vịt với tôi”, trên
mặt Hồ Biện lộ ra vẻ sảng khoái,
sau đó không chút do dự gật đầu,
lại nói: “Cảm ơn anh”.
“Cảm ơn gì chứ? Tôi chỉ nói trước
cho bọn họ biết bệnh tình của bọn
họ mà thôi. Dù sao tôi cũng là một
bác sĩ, còn là một bác sĩ rất có đạo
đức nghề nghiệp”, Trần Thanh nhún
vai, nói một cách đương nhiên.
“Tóm lại vẫn phải cảm ơn anh!”, Hồ
Biện biết nếu không nhờ Trần
Thanh, sao bản thân anh ta có thể
vui sướng vì báo được thù chứ. Dù
sau này đôi cẩu nam nữ đó phát
hiện ra mình nhiễm bệnh AIDS thì
anh ta cũng chẳng vui vẻ gì. Bẽ mặt
trước nhiều người như vậy mới là
điều tuyệt vời nhất.
“Trần gia, tiếp theo chúng ta nên
làm gì?”, Hồ Biện nghiêm mặt, nhẹ
giọng hỏi.
“Tôi đi nâng cấp thẻ hội viên của tôi
đã, thẻ hội viên này không đủ
dùng”, Trần Thanh vô cùng bất đắc
dĩ. Chỗ này có tổng cộng năm tầng,
hơn nữa trên nóc còn có một sân
bay, có một chiếc trực thăng đậu
trên đó.
Nếu anh cứ vậy đi thẳng lên, chỉ sợ
còn chưa chạm đến nóc thì người ta
đã lái trực thăng bỏ trốn mất tiêu
rồi.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là
im lặng không một tiếng động xuất
hiện, mà muốn không quấy rầy bất
cứ người nào vẫn có thể thuận lợi đi
lên thì chỉ có cách nâng cấp thẻ hội
viên.
Nghe được lời nói của Trần Thanh,
Hồ Biện có chút sốt ruột: “Anh nâng
thẻ hội viên lên cấp bậc nào?”
“Mức cao nhất”, Trần Hạo rất khí
phách trả lời.