Chương 605: Nhổ tận gốc
Sau khi trở lại quán bar, Tô Hồng Mị
vùi đầu vào khuỷu tay của Trần
Thanh, không dám ngẩng đầu lên
nhìn những thuộc hạ kia, thực sự
quá xấu hổ, cô ta vất vả lắm mới
tạo nên được uy nghiêm, sau lần
này e rằng chẳng còn sót lại chút gì.
Có điều, nếu cho cô ta chọn lại vô
số lần, sự lựa chọn của cô ta vẫn sẽ
là dũng cảm bước một bước này ra,
dù cho con đường phía trước bẫy
rập chông gai dày đặc, xóc nảy gập
ghềnh, cô ta cũng không sợ.
Sau đó Trần Thanh an ủi Tô Hồng
Mị một lúc, báo bình an cho đám
người Nam Cung Yến, đồng thời
cũng hỏi thăm tình huống của Hồ
Lộc Minh.
Nhưng điều làm cho Trần Thanh
cảm thấy kinh ngạc chính là, không
có ai ra tay với Hồ Lộc Minh, xem ra
đối phương cung đã bi ̃ ết, Hồ Lộc
Minh là đại bản doanh của mình,
nếu như đối phương không nắm
chắc, chắc chắn sẽ không ra tay
nữa.
Chỉ là Trần Thanh không hiểu rõ,
tàn dư của Giang Môn sao lại đi
cùng với Vu Thần Giáo?
Hơn nữa, nhà họ Mộ Dung và Vu
Thần Giáo cũng có quan hệ với
nhau.
Trước đây khi Viên Vô Nhai của
Thiên Diễn Tông hạ độc hại bốn vị
lão giả, độc được sử dụng có quan
hệ tới Vu Thần Giáo.
Từng dấu hiệu đều cho thấy, Vu
Thần Giáo đã cài rất nhiều tai mắt
của mình vào nhiều thế lực, thậm
chí bồi dưỡng cho bọn họ nằm
vùng, một khi những người nằm
vùng này đạt được địa vị nhất định
trong mỗi thế lực, đến lúc đó đồng
thời ra tay, e là sẽ tạo nên tổn thất
rất lớn.
Trần Thanh và Tô Hồng Mị cùng ở
trong phòng của cô ta, hai người
cũng không nhân cơ hội làm chuyện
gì, mà vô cùng yên tĩnh ở đó.
Trong đầu Trần Thanh sắp xếp lại
những chuyện xảy ra gần đây một
chút, còn Tô Hồng Mị lại hưởng thụ
cơ hội ở cùng một chỗ với Trần
Thanh.
Anh không gấp gáp trở về, ở chỗ
của Tô Hồng Mị một buổi trưa, Trần
Thanh cung không nhàn r ̃ ỗi, dạy cô
ta tu luyện nhập môn, lúc này mới
rời khỏi.
Mặc dù Tô Hồng Mị vô cùng không
muốn, thế nhưng cô ta cũng biết,
Trần Thanh có việc của mình, hơn
nữa, cô ta cũng hiểu rõ địa vị của
mình.
Cô ta chỉ có thể là tình nhân của
Trần Thanh, vĩnh viễn không thể trở
thành vợ chính thức của Trần
Thanh, dù sao, người vợ chính thức
của anh chính là Nam Cung Yến, đó
là người con gái mà ngay cả phụ nữ
cũng phải yêu.
Ngay khi Trần Thanh vừa trở lại Hồ
Lộc Minh, đã nghe thấy tiếng động
cơ của máy bay trực thăng, mọi
người đang tu luyện đều tỉnh lại, đi
ra ngoài biệt thự, nhìn về phía máy
bay trực thăng.
Sau khi Trần Thanh nhìn thấy người
trên máy bay, lập tức lộ ra vẻ mặt
nghi hoặc, không chút do dự, anh
cấp tốc lao thẳng tới chỗ máy bay
trực thanh vừa hạ cánh.
Những người khác nhìn thấy động
tác của Trần Thanh, còn tưởng rằng
có địch tấn công, lúc này mỗi người
đều cầm vũ khí vọt tới.
"Mọi người đừng khẩn trương, là
người mình", Trần Thanh không
nghĩ tới lúc mình vừa cử động lại
làm cho mọi người đều tới đây, vì
sợ mọi người đột nhiên ra tay, anh
nhanh chóng mở miệng nói.
Nghe được lời nói của Trần Thanh,
vốn dĩ mọi người đang sốt sắng
cũng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi máy bay trực thăng dừng
lại, bốn vị lão giả và một người trẻ
tuổi đi xuống khỏi máy bay trực
thăng.
"Chú em Trần Thanh, ha ha, chúng
tôi tới làm khách, có hoan nghênh
không?", Tạ Đồ đi đầu bước nhanh
tới, ôm lấy Trần Thanh và la lớn.
"Tiền bối Tạ, sao mọi người lại
đến?", Trần Thanh không nghĩ tới
mấy người bọn họ đều xuất hiện ở
đây, điều này làm cho Trần Thanh
vô cùng vui mừng.
Nhưng trong lòng lại nghĩ tới một ý
định khác, nếu như có thể giữ mấy
ông lão ở đây, vậy Hồ Lộc Minh của
anh sẽ giống như cái thùng sắt, coi
như có người lại đến gây sự, anh
không ở đây, cũng vẫn có thể trấn
giữ trận được.
Không sai, lần này cùng ngồi máy
bay trực thăng đến chính là bốn
người Tạ Đồ, Điền Đại Hà, bốn
người này đều là cường giả đỉnh
cao, không ở chỗ của mình canh
giữ, chạy tới chỗ của anh làm gì?
"Đừng hỏi tôi, hỏi lão Thẩm đi", Tạ
Đồ lại phất tay một cái, giao vấn đề
khó cho Thẩm Tu.
"Trần Thanh, đây là tin mà Nguyên
Thu bảo tôi đưa cho cậu, cậu xem
một chút", Thẩm Tu vẫn duy trì
thần thái cao lãnh, đưa một phong
thư giống như được dán bằng sáp
niêm phong cổ xưa đưa cho anh.
Trần Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, tuy
anh gia nhập Long Tổ, nhưng đây
vẫn là lần đầu tiên Nguyên Thu có
việc bàn giao cho anh, cái phương
pháp truyền tin tức của Long Tổ
đúng là quá lạc hậu, lẽ nào bọn họ
không thể mua được một cái điện
thoại di động sao?
Mang theo một chút châm biếm
như vậy, Trần Thanh mở phong
thư, sau khi anh nhìn thấy nội dung
bên trong thư, vẻ mặt lập tức trở
nên nghiêm túc.
Hóa ra, trải qua sự không ngừng cố
gắng của Long Tổ, rốt cuộc cũng
tìm được căn cứ của Vu Thần Giáo,
chính là ở thành phố Nam Hải.
Căn cứ này chính là một trung tâm
giải trí, ý định của Nguyên Thu là
muốn Trần Thanh xâm nhập vào
trong thăm dò thật giả ra sao, trong
phong thư còn có một tấm thẻ,
chính là thẻ hội viên của trung tâm
giải trí.
"Anh ta tên là Hồ Biện, lần này sẽ
hỗ trợ cậu", sau đó Thẩm Tu chỉ tay
về phía người trẻ tuổi cùng đi xuống
với bọn họ, rồi nói với Trần Thanh.
Trần Thanh sửng sốt, anh còn
tưởng rằng người này là tùy tùng
của đám người Thẩm Tu, không
nghĩ tới anh ta là trợ thủ trong hành
động lần này của mình.
"Tôi không cần trợ thủ, để anh ta ở
lại đây đi", nhưng Trần Thanh lại lắc
đầu, lẻn vào căn cứ của Vu Thần
Giáo sẽ gặp nguy hiểm, anh cũng
không muốn liên lụy tới người khác,
dù sao, vốn dĩ Hồ Biện không phải
võ giả, thực lực như vậy, một khi
thân phận bị nghi ngờ, vậy thì bọn
họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Thanh phải đi thăm dò tin tức,
không phải tới trung tâm giải trí
chơi đùa, hơn nữa, anh không phải
là bảo mẫu.
"Trần trưởng lão, tôi đúng là không
phải võ giả, nhưng mà, tôi thường
xuyên tới trung tâm giải trí Đế Tôn,
tôi là khách quen ở đó, có thể nói,
chỉ cần có tôi ở đó, chắc chắn có
thể thuyết phục đối phương", Hồ
Biện vừa nghe Trần Thanh nói như
vậy, lập tức có chút nóng nảy,
nhanh chóng mở miệng chứng minh
giá trị bản thân.
"Thế nhưng anh có nghĩ tới không,
nếu như thật sự bại lộ, kể cả tôi,
cũng chưa chắc có thể cứu anh",
giọng điệu của Trần Thanh có một
chút cân nhắc, thế nhưng nói tới
đây, anh nhất định phải nói mọi
chuyện rõ ràng.
"Tôi đã chuẩn bị rồi, tôi chỉ có một
nguyện vọng, chính là nhổ tận gốc
Vu Thần Giáo, cho nên, tôi không
sợ", Hồ Biện nghe thấy lời của Trần
Thanh, vẻ mặt lập tức thay đổi, sau
đó trong ánh mắt mang theo sự
kiên định nói.
"Hả?", nghe được lời của Hồ Biện,
Trần Thanh nhiu m
́
a
̀y, tuy rằng anh
cũng không biết có chuyện gì xảy ra
với Hồ Biện, thế nhưng, từ trong
ánh mắt của anh ta, anh đọc được
sự thù hận đau đớn đến mức ghi
lòng tạc dạ.
"Được, tôi dẫn anh đi, nhưng mà
anh phải hoàn toàn nghe theo lời tôi
chỉ huy, nếu không thì, anh cũng
đừng đi theo tôi", sau khi Trần
Thanh suy nghĩ một lúc, quyết định
dẫn anh ta đi cùng.
"Được, tôi nhất định sẽ nghe lời
anh, yên tâm đi, tôi sẽ không kích
động", trên mặt Hồ Biện lập tức lộ
ra sự vui mừng như điên, gật đầu,
vội vã nói.
Sau đó Trần Thanh sắp xếp cho bốn
vị lão giả một biệt thự, khoảng cách
từ biệt thự này tới chỗ của đám
người Giang Tử Phong không xa,
trước khi đi còn cho gọi Giang Tử
Phong đến, dặn dò cậu ấy một
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!