Chương 594: Yêu thích cuộc sống
nhà nông
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh ngồi
trong xe của Nam Cung Minh Đức,
hiện tại, trong tay anh có tiền, rất
nhiều tiền nhưng anh lại không mấy
để ý đến chuyện hưởng thụ cuộc
sống. Ngồi trên chiếc xe này quả
thật rất thoải mái, không hề nghe
thấy một chút tạp âm nào từ bên
ngoài, xe chạy cũng cực kỳ vững
chãi, không có quá nhiều cảm giác
xóc nảy.
“Bố, chiếc xe này bố mua ở đâu
thế?”, Trần Thanh nghĩ là làm, dù
sao anh cũng không phải người
thiếu tiền, vậy nên anh trực tiếp hỏi
Nam Cung Minh Đức.
“Đây là Rolls-Royce, cũng không
phải là loại xe quý hiếm gì, giá bán
tầm hơn mười triệu. Nhưng mà
chiếc xe này không thích hợp với
thanh niên các con, để bố cho con
cái danh thiếp, sau đó con có thể đi
xem mấy mẫu siêu xe, không phải
người trẻ tuổi các con đều thích
chạy siêu xe sao?”, Nam Cung Minh
Đức lấy ra một tấm danh thiếp ở
trên nóc xe đưa cho Trần Thanh.
“Bố, thật ra con không thích dùng
siêu xe lắm, có loại xe nào chạy ổn
định hơn không?”, Trần Thanh vừa
nghe đến siêu xe đã lắc đầu, anh
không có chút hứng thú nào đối với
xe thể thao.
Hằng năm liếm máu trên lưỡi đao,
anh vẫn thích xe việt dã nhất,
nhưng mà bây giờ có tiền rồi, cũng
không thể dùng cái loại xe việt dã
cũ nát ấy nữa, dù sao cũng phải
chọn loại nào có đẳng cấp một
chút.
“Không sao, anh ta không chỉ có
những dòng xe xa xỉ, loại xe nào
anh ta cũng có, con muốn kiểu gì
thì cứ nói với anh ta là được”, Nam
Cung Minh Đức lắc đầu, sau đó giới
thiệu cho anh.
“Tốt quá rồi, cảm ơn bố”, Trần
Thanh lập tức vui vẻ, mặc dù anh
đã có một chiếc Land Rover do bố
của Từ Tịnh Nhã tặng nhưng tính
năng của chiếc xe này khá kém,
hơn nữa còn chưa trải qua cải tạo,
khi ngồi trên xe không mấy dễ chịu.
Nam Cung Yến ngồi bên cạnh ném
cho hai người kia một ánh mắt xem
thường, hình như bọn họ đã quên
mất sự tồn tại của cô rồi đúng
không?
Hơn nữa, từ khi nào mà Trần Thanh
lại thân thiết với bố cô như vậy? Lại
còn trực tiếp gọi bố của cô là bố
luôn, thật khiến cho người ta cảm
thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà, cô cũng đã hoàn toàn
chấp nhận Trần Thanh, tất nhiên là
không có gì phải phản đối.
Xe chạy đến vùng Nam Sơn của
thành phố Nam Hải, nơi này cũng
thuộc vùng ngoại ô thành phố,
nhưng lại nằm ở hướng ngược lại
với Lộc Minh Sơn, chỗ của hồ Lộc
Minh.
Rất nhiều người giàu có thích mua
biệt thự ở nơi này, cho nên, ở đây
có một khu biệt thự cực kỳ rộng
lớn, thuộc về những công ty khác
nhau với vô số kiến trúc đa dạng,
nhiều công ty lựa chọn xây dựng
biệt thự ở đây cũng đủ để chứng
minh vị trí nơi này không tầm
thường.
“Được rồi, chuẩn bị đến nơi rồi”,
chiếc xe rẽ vào một hướng, đi thẳng
vào trong Nam Sơn, lúc này, Nam
Cung Minh Đức nói.
Nhưng Trần Thanh ngồi trong xe lại
nhíu mày, bởi vì anh phát hiện ra,
Nam Sơn quả thật là một vùng đất
có phong thuỷ tốt, núi bao quanh
sông, hình dáng tựa như một con
rồng đang uốn lượn, một nơi như
thế này rất dễ xuất hiện nhiều nhân
tài kiệt xuất.
Mà điều khiến cho anh nhíu mày tất
nhiên không phải là chuyện này, mà
là vùng đất có hình dáng rồng uốn
lượn của nơi đây đang dần dần có
xu hướng bị biến đổi thành hình
rồng vây hãm, nếu như địa thế rồng
vây hãm hoàn thành quá trình biến
đổi, chỉ sợ vận mệnh của người dân
nơi đây sẽ ngày càng kém đi, bởi vì
đặc điểm của địa thế rồng vây hãm
là hút lấy vận mệnh của nơi sinh ra
nó.
Một người có thể tiến xa bao nhiêu,
phụ thuộc rất nhiều vào vận mệnh.
Vốn Trần Thanh cũng không quá tin
tưởng vào loại chuyện mang tính
tâm linh, nhưng mà hôm nay được
tận mắt nhìn thấy, anh mới hiểu
được, sự tồn tại này là hợp lý, nếu
như vận mệnh thực sự tồn tại, vậy
những kiến thức siêu hình mà anh
học được trước đó đều là sự thật.
“Sao vậy? Anh có chỗ nào không
thoải mái sao?”, Nam Cung Yến vô
cùng hiểu rõ Trần Thanh, nhìn thấy
dáng vẻ nhíu mày của anh, trong
lòng Nam Cung Yến biết nhất định
đã xảy ra chuyện gì đó nên cô trực
tiếp hỏi anh.
“Không có gì, Yến, chúng ta có mấy
căn biệt thự không tồi ở hồ Lộc
Minh, bây giờ chúng ta mau nghĩ
cách thuyết phục ông chuyển đến
đó ở đi”, Trần Thanh lắc đầu, vẻ
mặt cực kỳ không tốt nói.
Trong thời gian bọn họ nói chuyện,
chiếc xe đã sắp đến trước cửa nhà
Nam Cung, trong tất cả các khu biệt
thự ở đây, vị trí của nhà Nam Cung
là có sát khí nồng đậm nhất.
Một khi địa thế rồng vây hãm hoàn
toàn hình thành, người đứng mũi
chịu sào đầu tiên chính là nhà Nam
Cung, mà dựa vào mức độ vây hãm
này, cho dù là Trần Thanh có thực
lực cường đại, muốn phá giải nó
cũng là điều khó khăn.
Cho nên, Trần Thanh mới nảy ra ý
định khuyên ông cụ chuyển nhà.
“A…Vì sao? Có phải đã xảy ra
chuyện gì không?”, Nam Cung Yến
kinh ngạc thốt ra một tiếng, nghi
hoặc hỏi.
Vẻ mặt của Nam Cung Minh Đức
cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù
ông biết, lời nói của người trẻ tuổi
như Trần Thanh không có bao
nhiêu phần đáng tin, nhưng ông
cũng biết, Trần Thanh không phải là
loại người thích ăn nói lung tung,
nếu như anh đã nói như vậy thì
chắc hẳn là có nguyên nhân.
“Chúng ta xuống xe trước đã, vào
nhà rồi anh sẽ giải thích kỹ càng”,
Trần Thanh nhìn cửa chính nhà
Nam Cung đã ở ngay trước mắt liền
nói.
Anh không muốn phải giải thích tận
hai lần, cứ vào trong rồi trực tiếp
thuyết phục ông cụ là được.
Nghe xong lời nói của Trần Thanh,
hai bố con bọn họ cũng không hỏi
lại nữa, chẳng qua là trong lòng đã
có chút tính toán.
Ba người Trần Thanh đi vào nhà
Nam Cung, biệt thự của nhà Nam
Cung chiếm diện tích không nhỏ,
khoảng cách từ cổng chính đến biệt
thự cũng phải cả trăm mét, trong
sân không trưng bày nhiều đồ vật
xa hoa mà rất giống với sân vườn
của nhà nông, trong sân trồng rất
nhiều loại hoa quả và rau dưa quý
hiếm, có thể nhìn ra được, khoảng
sân này vẫn luôn được người ta cẩn
thận chăm sóc.
“Đây là kiểu nhà mà ông nội em
thích nhất, ông không thích nhà cao
tầng, chỉ thích kiểu nhà vườn thế
này, cho nên ông mới nhất quyết
lựa chọn sống ở nơi đây”, tuy rằng
không biết lý do vì sao Trần Thanh
nói bọn họ phải chuyển nhà, nhưng
cô cũng không ngại trợ giúp anh
một chút.
Nghe được lời nói của Nam Cung
Yến, trong lòng Trần Thanh đã có
kế hoạch, nếu như ông thích nhà
vườn, vậy thì…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của anh lộ
ra vẻ tươi cười.
Nam Cung Minh Đức đi ở phía trước
tất nhiên là nghe được đoạn đối
thoại của con gái mình và Trần
Thanh, khoé miệng ông run rẩy,
người ta đều nói trái tim của con gái
luôn hướng ra ngoài, lời này quả
thật một chút cũng không sai.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi
đến gốc đa bên cạnh vườn rau,
dưới gốc cây, một cụ già mái tóc
bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn hồng hào
đang nằm trên ghế, bên cạnh bày
một ấm trà và chiếc quạt hương bồ,
dáng vẻ hệt như một lão nông dân
chốn thôn quê, nếu như bây giờ có
người nói đây là ông cụ Nam Cung,
chỉ sợ nhiều người không tin.
“Bố, con về rồi”, Nam Cung Minh
Đức ngoan ngoãn chào hỏi ông cụ
đang nằm trên ghế, bộ dạng vô
cùng kính cẩn.
“Ừ, nghe rồi, con cũng không phải
là khách quý, chẳng lẽ còn muốn bố
đứng dậy tiếp đón hay sao?”, Nam
Cung Thành cũng không mở mắt,
tức giận nói.
“Bố, Trần Thanh cũng đến đây”,
nghe thấy lời nói của bố mình, Nam
Cung Minh Đức nhất thời cảm thấy
bất đắc dĩ, nếu như ông cụ không
phải là bố của ông, chắc chắn ông
đã nổi giận rồi.
Nam Cung Thành vốn không muốn
mở to mắt, nhưng sau khi nghe
xong lời nói của con mình, ông cụ
lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên
đánh giá Trần Thanh.
Lúc này, Trần Thanh cũng đang
quan sát Nam Cung Thành, nhìn
thấy sắc mặt hồng hào của ông,
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!