Chương 580: Phòng lâu ắt mất!
"Sai đường? Nếu như co
́thê
̉
báo
thù là sai đường, vậy tôi rất muốn
đi lên con đường sai trái này”, Tiền
Mộc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau
đó, hắn ta túm lấy một người nhà
họ Bạch ở gần mình nhất, thẳng tay
bẻ gãy cổ.
"A...”
Người nhà họ Bạch xung quanh lập
tức bị dọa sợ, tên Tiền Mộc này thật
sự là quá tàn nhẫn, thế mà lại hung
ác như vậy ở trước cổng nhà họ
Bạch bọn họ.
Trần Thanh sửng sốt, anh không
ngờ rằng tên Tiền Mộc này lại điên
cuồng như thế, xem ra, tên này
đúng là bị thần kinh rồi.
Chỉ là anh không dám động, bởi vì
vũ khí của tên kia vẫn luôn tập
trung vào anh.
"Bạch Thấm, cô mau ra tay ngăn
cản Tiền Mộc, tôi sẽ kiềm chế thầy
của anh ta”, lúc này Trần Thanh
truyền âm cho Bạch Thấm, anh tin
chắc, lấy thực lực của cô ấy, tên
Tiền Mộc này căn bản không thể
làm được cái gì.
"Được”, Bạch Thấm liền xông lên.
Mà Tiền Mộc đột nhiên hất tay lên,
ném văng thi thể của người nhà họ
Bạch kia về phía Bạch Thấm.
Bạch Thấm rơi vào đường cùng,
đành phải vươn tay ra đón lấy thi
thể người này, cô ấy cũng không
thể đá bay thi thể ra ngoài ở ngay
trước mặt nhiều người nhà họ Bạch
như vậy được.
Nhưng một lúc chậm trễ như thế đã
khiến Tiền Mộc nhân cơ hội này lao
đến, trong tay có thêm một thanh
trường đao hình dạng quái dị, chém
mạnh xuống phía đầu Bạch Thấm.
Sắc mặt Bạch Thấm biến đổi, không
thể lo được cho người nhà mình
nữa, mà đá văng thi thể của người
kia ra, mà cô ấy thì mượn lực đó để
lui về phía sau mấy bước.
"Phản ứng thật nhanh, lại đến đi”,
Tiền Mộc hơi sững sờ, hắn ta không
ngờ rằng Bạch Thấm này lại ngoan
cố như thế, liền nhào tới lần nữa.
"Bạch Triển Mộ, đừng ngây ra đó,
đi lên giúp Bạch Thấm đi”, Trần
Thanh nhìn thấy Bạch Triển Mộ ở
bên cạnh lo lắng suông, cảm thấy
hơi bực mình, lúc này tức giận hét
lên với anh ta.
Bạch Triển Mộ nghe xong thì lập tức
giật mình, sau đó rút kiếm ra chém
về phía Tiền Mộc, gia nhập vào
trong cuộc chiến.
Mặc dù thực lực của Bạch Triển Mộ
kém hơn hai người bọn họ một bậc,
nhưng trận chiến lần này không đơn
giản là đánh với mỗi Tiền Mộc, có
em gái mình Bạch Thấm ở đó, hai
người đồng loạt ra tay, coi như là
Tiền Mộc cũng phải cảm thấy nhức
đầu.
"Người trẻ tuổi, tốt nhất cậu đừng
nhúng tay vào chuyện này, chúng
ta ở chỗ này nhìn thôi, được
không?”, ba người bọn họ đánh
nhau vô cùng kịch liệt, còn thầy của
Tiền Mộc ở bên cạnh lại đột nhiên
quay đầu nói với Trần Thanh.
"Nếu như tôi cứ muốn nhúng tay thì
sao?”, anh hơi nheo mắt lại, sau đó
lạnh nhạt hỏi.
"Cậu có thể thử một chút, chỉ là cái
giá khi thử cực kì lớn, đó là cần
dùng mạng của cậu để trả lại”,
người đàn ông kia nở một nụ cười
độc ác, uy nghiêm nói.
"Ha, vậy tôi cũng muốn thử một
chút, nhìn xem cái giá lớn này có
giống như anh nói hay không”, Trần
Thanh cười lạnh một tiếng, hơi thở
của người này còn mạnh hơn cả
Nguyên Thu, có thể nhìn ra được,
người này tuyệt đối đã tăng cấp lên
đỉnh phong võ tông từ rất lâu, lắng
đọng cực sâu.
Nhưng mà từ khi Trần Thanh đột
phá đến võ đạo tông sư, còn chưa
thật sự chiến đấu bao giờ, lúc này
nhìn thấy võ giả như vậy, đương
nhiên là không nhịn được muốn đọ
sứ
c.
Lúc này, ở sân sau cũng truyền tới
tiếng đánh nhau, hiển nhiên, sở dĩ
Bạch Hùng không thể chạy tới kịp
thời, chỉ sợ cũng là vì có người quấy
nhiễu.
Mà bây giờ có thể cùng ra tay với
Tiền Mộc, ngoại trừ nhà Mộ Dung ra
thì không còn người nào khác.
Trần Thanh không tiếp tục kéo dài
thời gian nữa, anh biết, thực lực của
nhà Mộ Dung rất mạnh, nếu nhà họ
đã dám ra tay, chắc chắn là có
chuẩn bị sẵn để tiêu diệt nhà họ
Bạch.
Lúc này thể chất của Trần Thanh
lóe lên, sử dụng Tiêu Dao Bộ, trong
nháy mắt đã đi tới bên cạnh người
kia, mạnh mẽ đẩy hai chưởng về
phía người hắn ta.
"Tốc độ thật nhanh”, trong đôi mắt
của Đằng Hạ hiện lên một vẻ khiếp
sợ, bằng bản năng của kẻ mạnh,
hắn ta lùi sang bên cạnh, lúc này
mới tránh được hai chưởng của
Trần Thanh.
Nhưng anh căn bản không hề muốn
dừng lại, biết đòn thứ nhất không
có khả năng tạo ra tổn thương gì
với đối phương, cho nên, sau khi
hoàn thành đòn thứ nhất, Trần
Thanh không đợi kết quả xảy ra, mà
sử dụng chiêu thứ hai ngay lập tức.
Đòn tấn công của anh giống như là
nước sông Trường Giang, kéo dài
không dứt.
Lần đầu tiên đánh nhau Đằng Hạ đã
mất đi quyền chủ động, dưới sự tấn
công điên cuồng của Trần Thanh,
hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng giữ
cho mình không bị thua.
Thế nhưng loại tình huống này căn
bản không có khả năng duy trì thời
gian quá dài.
Tục ngữ nói, phòng lâu ắt mất.
Huống chi, Đằng Hạ cảm giác hai
cánh tay và hai chân của mình, hễ
cứ va chạm với Trần Thanh thì sẽ
vô cùng đau đớn, thậm chí hắn ta
còn nghi ngờ có phải xương cốt của
mình đã bị anh đập nát hay không.
Trước kia, hắn ta vô cùng hài lòng
với cường độ thể chất của mình, dù
sao, võ đạo tông sư có thể rèn
luyện thân thể, bình thường cho dù
không cần chân khí, chỉ có mỗi sức
mạnh của thể chất thôi, cũng đủ để
hắn ta nghiền ép võ đạo tông sư
rồi.
Cho dù là một số võ đạo tông sư,
hắn ta cũng có thể đánh bại chỉ
bằng thể chất.
Cho tới nay, Đằng Hạ đều cho rằng
thể chất của mình đã đến giới hạn
cực mạnh rồi.
Thế nhưng hôm nay cảm nhận
được sức mạnh thể chất kinh khủng
của Trần Thanh, Đằng Hạ hoàn
toàn luống cuống, hắn ta không thể
ngờ rằng trên đời này lại có người
có thể chống lại mình chỉ dựa vào
thể chất.
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu chiến đấu,
Trần Thanh đã không dùng chân
khí, mà chiến đấu bằng sức mạnh
thể chất đơn giản nhất của mình.
Chiến đấu với Đằng Hạ khiến Trần
Thanh cảm giác vô cùng thoải mái,
anh chưa từng có cảm giác thoải
mái như thế bao giờ, có thể gọi là
đánh nhau nhẹ nhàng vui vẻ.
"Đáng chết, chết đi cho tôi”, Đằng
Hạ cảm nhận được sự mạnh mẽ của
Trần Thanh, hắn ta biết, chỉ sợ là
đối phương đang lấy hắn ta ra để
đùa nghịch, cho nên, sau khi nổi
giận, Đằng Hạ đột nhiên cắm hai
tay vào bên hông mình, sau đó giơ
lên, một làn gió tanh nhàn nhạt lao
ra.
Mặc dù Trần Thanh vẫn luôn ở
trong hưng phấn, nhưng cung nh ̃ ận
thấy hành động khác thường của
Đằng Hạ, anh không hề do dự mà
nín thở, đồng thời hai tay tạo ra
một trận gió lớn, đánh tan những
cơn gió tanh kia.
"Phản ứng thật nhanh, chỉ là, cậu
cho rằng độc này chỉ tiến vào qua
đường hô hấp thôi sao?”, Đằng Hạ
nhìn thấy hành động của Trần
Thanh thì cười lạnh một tiếng, sau
đó đánh về phía anh từ trên xuống
dưới giống như một con diều hâu.
Hiển nhiên, ở trong nhận thức của
hắn ta, chắc chắn lúc này Trần
Thanh đã bị trúng độc của mình,
bây giờ vẫn còn đứng, chẳng qua là
bởi vì kiên cường mà thôi.
Cảm nhận được hành động của
Đằng Hạ, Trần Thanh cười lạnh một
tiếng, không hề nhúc nhích, chờ
đến khi hai tay của Đằng Hạ sắp
đập lên đỉnh đầu thì anh liền đột
ngột xoay người, đạp mạnh chân
một cái, cả người lướt qua bên cạnh
Đằng Hạ, ngay sau đó, không đợi
hắn ta kịp phản ứng, anh đã nện
mạnh một cú đấm lên chỗ hiểm của
hắn ta.
Đằng Hạ căn bản không nghĩ tới thế
mà Trần Thanh lại đột nhiên phản
kích, hơn nữa còn phản kích hung
ác như vậy, trong phút chốc không
kịp quan sát, đã bị Trần Thanh
đánh trúng, ngay lập tức hắn ta
cảm giác được một chân khí kinh
khủng chui vào trong cơ thể của