Chương 579: Không đội trời chung
Sau khi Giang Hải Triều rời đi, Trần
Thanh lập tức tháo chiếc vòng đeo
tay kia ra, những hạt châu ở trên đó
đã bị anh ném vào thùng rác, chỉ
còn lại một sợi dây, nhìn qua thì
giống như một sợi dây màu đỏ bình
thường, Trần Thanh cởi miếng
tượng ngọc đeo ở trên cổ xuống và
thay thế bằng sợi dây màu đỏ này.
Sau khi làm xong những việc này,
trong mắt Trần Thanh lộ ra vẻ vui
mừng.
Anh từng chụp ảnh một viên đá quỷ
quái tại cuộc đấu giá, bên trong có
một con côn trùng nhỏ. Sau khi
chiếm được, Trần Thanh đã lấy con
côn trùng nhỏ ra và làm tổ cho nó
bằng ngọc phỉ thúy.
Vừa rồi anh cảm nhận được cảm
xúc từ con côn trùng nhỏ này, đó là
loại cảm xúc cực kỳ kích động, theo
biểu hiện của nó, cuối cùng Trần
Thanh cũng chú ý tới chiếc vòng
trên tay Giang Hải Triều, cho nên
anh mới đánh cược với ông ta, chỉ
vì sợi dây màu đỏ này.
Sau khi Trần Thanh buộc sợi dây
màu đỏ vào miếng ngọc, con côn
trùng nhỏ lập tức ăn một sợi tơ màu
đỏ lẫn trong sợi dây kia.
Ăn xong sợi tơ đỏ, con côn trùng
nhỏ này chìm vào giấc ngủ sâu,
cũng giống như Tiểu Thải, khi ăn
đan dược mà anh luyện chế cũng sẽ
đi thẳng vào giấc ngủ sâu, đợi đến
khi nó tỉnh dậy sẽ tiến hành lột xác.
Loại thu hoạch kiểu này thật sự là
quá bất ngờ, xem ra anh vẫn phải
đi ra ngoài nhiều hơn, đi tới đi lui
thì kiến thức mới tăng lên.
“Được rồi, mọi người giải tán đi”,
Bạch Thấm thấy chuyện này đã giải
quyết xong thì cho những người
khác rời đi, chỉ còn lại Bạch Triển
Mộ và Bạch Thấm của nhà họ Bạch.
Mặc dù Trần Thanh đã tháo hết
chiếc vòng tay mà anh nhận được
từ vụ cá cược, chỉ còn lại một sợi
dây màu đỏ nhưng Bạch Thấm cũng
không hỏi về những điều kỳ lạ như
vậy.
"Trần Thanh, tôi rất cảm ơn anh vì
chuyện lần này. Nếu như không có
anh, nhà họ Bạch chúng tôi sẽ
không còn tồn tại, ông nội của tôi
cũng sẽ... Cho nên, cảm ơn anh rất
nhiều", lúc này Bạch Thấm nhìn
Trần Thanh rồi nói cảm ơn.
“Thật ra hôm nay tôi tới đây còn có
một chuyện nữa là muốn nhờ cô
giúp tôi điều tra chính xác thực lực
thật sự của nhà họ Mộ Dung”, Trần
Thanh xua tay, anh ở thủ đô không
có thế lực gì cả, muốn làm chuyện
gì đó cũng hơi khó khăn.
Vì vậy, nhà họ Bạch cũng không tệ,
ít nhất cũng có hệ thống độc lập
riêng. Hơn nữa, Bạch Thấm ở trong
Long tổ nên việc kiểm tra một số
thông tin cũng tương đối dễ dàng.
“Chuyện này không có vấn đề gì, tôi
đã nhờ người giúp anh điều tra rồi,
tin là sẽ có kết quả sớm thôi”, Bạch
Thấm nghe thấy Trần Thanh nói
vậy thì vội vàng đáp lời.
"Ầm...", Trần Thanh đang định lên
tiếng thì cổng nhà họ Bạch lại bị
người ta đạp bay vào trong phòng
khách mà va đập.
“Cẩn thận”, trong tay anh bỗng
nhiên bộc phát ra một luồng khí
kình, khống chế cánh cổng này rồi
đặt qua một bên, đám người Trần
Thanh nhìn về phía người vừa đến.
"Tiền Mộc, ý của anh là gì? Tại sao
lại tới nhà họ Bạch chúng tôi để gây
rối? Nếu hôm nay anh không đưa ra
được lý do thì e rằng anh sẽ không
thể đi ra khỏi cổng của nhà họ
Bạch", sau khi Bạch Triển Mộ nhìn
thấy Tiền Mộc liền nổi giận quát lên.
“Mối thù giết cả họ, tuyệt đối không
đội trời chung. Hôm nay tôi không
chỉ đập phá cổng nhà các người mà
tôi còn muốn giết hết tất cả người
nhà họ Bạch các người”, Tiền Mộc
gầm lên một cách điên cuồng, trong
mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Ánh mắt Trần Thanh lộ ra vẻ
nghiêm túc, không phải vì Tiền Mộc
mà là vì người ở phía sau Tiền Mộc.
"Nhà họ Tiền các người chính là
gieo gió gặt bão. Nếu không phải
nhà các anh nhất quyết đòi chiến
đấu trên võ đài sinh tử thì chuyện
này sẽ không xảy ra, vậy nên đừng
có tới nhà họ Bạch chúng tôi mà
gây rối, mau cút ra ngoài cho tôi,
nếu không thì anh cũng không cần
phải đi nữa”, lúc này vẻ mặt của
Bạch Thấm cũng vô cùng nghiêm
nghị, hừ lạnh rồi nói với Tiền Mộc.
"Nhà họ Tiền đã không còn, cô nghĩ
tôi còn quan tâm đến những quy
tắc này sao? Hôm nay, tôi sẽ tính sổ
hết tất cả mọi chuyện với nhà họ
Bạch các người", bây giờ Tiền Mộc
đang ở trong trạng thái điên cuồng,
làm sao có thể nghe lọt những lời
này, vốn dĩ hắn ta tưởng có nhà họ
Mộ Dung ở chỗ này thì nhà họ Tiền
chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên, sự việc lại trái với mong
đợi, tầng lớp bên trên của nhà họ
Tiền gần như đã bị giết sạch, những
người còn sống đều tuyên bố rời
khỏi nhà họ Tiền, có nghĩa là nhà
họ chỉ còn lại một mình Tiền Mộc,
bởi vì hắn ta còn phải chấp hành
nhiệm vụ ở Long tổ nên không có lý
do gì để trở lại.
Vì vậy, đối mặt với mối thù giết cả
họ, dù Tiền Mộc có bình tĩnh đến
mấy thì cũng không thể nuốt trôi
cục tức này.
“Thầy”, Tiền Mộc hít vào một hơi
thật sâu rồi sau đó quay đầu nhìn
về phía thầy của mình.
Lúc này, người của nhà họ Bạch
mới nhìn thấy người phía sau Tiền
Mộc, nhìn qua thì giống như một
thanh niên tầm ba mươi tuổi, nhưng
trong ánh mắt lại giống như một
người thông thái, cũng không giống
như người đến để gây sự.
Nhưng mà Tiền Mộc lại có thể bái
một người như vậy làm thầy, có lẽ
thực lực của người này cũng không
thấp, nếu không thì làm sao có thể
quản được một kẻ bướng bỉnh, khó
thuần phục như hắn ta được?
"Cứ yên tâm mà mạnh dạn ra tay
đi. Nếu thực lực cao hơn cậu thì
giao cho thầy", người đàn ông trông
còn khá trẻ thản nhiên lên tiếng.
Nói xong, trên người hắn ta bùng
phát ra một luồng hơi thở khủng
bố, trấn áp về phía người nhà họ
Bạch ở đằng trước.
“Vâng, thưa thầy”, cảm nhận được
hơi thở phát ra từ trên người thầy,
trong đôi mắt của Tiền Mộc chợt
hiện lên một màu đỏ như máu,
bóng người lập tức nhảy lên, lao
thẳng về phía một người đứng gần
nhất của nhà họ Bạch.
"Tiền Mộc, anh dám! Đừng quên,
anh là một thành viên của Long tổ,
nếu dám giết hại người nhà họ Bạch
chúng tôi một cách tùy tiện thì anh
sẽ bị Long tổ đuổi giết", Bạch Thấm
thấy Tiền Mộc thật sự ra tay thì lập
tức nổi giận.
Trần Thanh vung tay lên một cái
liền đẩy lùi hơi thở đang phát ra từ
người đàn ông kia.
Hắn ta cảm nhận được hơi thở của
Trần Thanh, ánh mắt tập trung lại,
sau đó chuyển sự chú ý tới anh.
Đương nhiên là mục đích của Trần
Thanh cũng như thế, anh phải kiềm
chế được người này, anh có cảm
giác nếu để cho người này ra tay thì
e rằng không có ai có thể chống lại
ngoại trừ anh.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy
những lời này của Bạch Thấm, đôi
mắt đang ở trong trạng thái điên
cuồng của Tiền Mộc dần dần tỉnh
táo lại, hiển nhiên là hắn ta cũng đã
nhận được sự răn dạy của Long tổ.
“Hừ, đã nhận tôi làm thầy thì phải
chặt đứt những việc liên quan đến
quá khứ, nếu như cậu không buông
bỏ được thì đừng làm học trò của
tôi nữa”, người đàn ông kia nhìn
thấy vẻ mặt của Tiền Mộc, trong
mắt chợt hiện lên một tia lành lạnh
rồi nói.
Nghe được lời nói của người đàn
ông, Tiền Mộc bỗng nhiên rùng
mình, hắn ta biết rất rõ tính cách
của thầy, nếu đã nhận hắn ta làm
thầy thì không thể rời đi một cách
dễ dàng được và nếu thật sự muốn
rời đi thì có lẽ phải rời đi vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, vốn dĩ trong lòng
Tiền Mộc vẫn đang do dự liền quyết
tâm, đồng thời hắn ta cũng rất căm
thù Long tổ, tại sao Long tổ lại
không bảo vệ người nhà của hắn
ta?
Tiền Mộc cũng không nghĩ lại xem
nếu không phải nhà họ Tiền chủ
động đưa ra kiểu khiêu chiến như