Chương 577: Hun khói cháy khét
“Lão Hứa không cần khách sáo, tôi
cứu ông mà có được một bộ ngân
châm như vậy, khá là tốt”, lúc này
Trần Thanh rất vui vẻ, Ngô Hàng Vũ
kia cũng không có thất hứa, trước
khi rời đi đã để lại châm Phượng Vĩ
cho anh, cho nên chuyến đi này coi
như là bội thu.
"Đây không phải là ngân châm có
hình dáng độc đáo sao? Có vẻ thứ
này cũng không đáng bao nhiêu
tiền", Hứa Kiến Quốc hơi sửng sốt
một chút, sau đó hỏi với vẻ khó
hiểu.
"Thứ này đối với người khác có thể
thật sự không đáng tiền, nhưng đối
với một người làm bác sĩ như tôi thì
dù có nghìn vàng cũng không đổi
được. Có bộ ngân châm này, sau
này tôi đi châm cứu sẽ nhàn hơn rất
nhiều", Trần Thanh không nhịn
được chia sẻ một số chuyện.
“Vậy sao, vậy thì chúc mừng”, nghe
thấy Trần Thanh nói như vậy, trong
lòng ông cụ Hứa mới cảm thấy tốt
hơn một chút.
“Trần Thanh, ở thủ đô này, nếu có
chuyện gì thì cậu có thể nói cho tôi
biết, nhà họ Hứa chúng tôi chắc
chắn sẽ cố gắng giúp đỡ", Hứa Kiến
Quốc vẫn cảm thấy có lỗi với ơn
cứu mạng của Trần Thanh, cho nên
đã hứa hẹn một cách trịnh trọng.
“Yên tâm đi, nếu thật sự có vấn đề
không giải quyết được, nhất định là
tôi sẽ đến làm phiền ông”, anh mỉm
cười gật đầu.
Trần Thanh không nán lại nhà họ
Hứa thêm nữa, bởi vì anh đồng ý
với Hứa An Lan cho nên mới ra tay
cứu ông cụ Hứa, nếu như người đã
khỏe rồi thì không cần phải ở lại
nữa.
Trần Thanh còn chưa đi được bao
xa, điện thoại lại vang lên, là Bạch
Thấm.
“Bạch Thấm, có chuyện gì vậy?”,
Trần Thanh hỏi thẳng mà không
chào hỏi.
Vốn dĩ có rất nhiều chuyện muốn
nói với Trần Thanh, nghe xong lời
nói của anh, chợt cảm thấy chua
xót rồi sau đó nói: "Tôi muốn nhờ
anh xem bệnh cho ông cụ nhà tôi,
lúc trước nhờ anh luyện chế giải độc
đan, dường như bây giờ ông cụ nhà
tôi không chống đỡ được, cho
nên..."
“Gửi địa chỉ vào điện thoại của tôi,
bây giờ tôi sẽ chạy tới đó ngay”,
Trần Thanh đồng ý rất nhanh, sau
đó cúp điện thoại.
Nếu là trước ngày hôm qua thì Trần
Thanh có thể sẽ còn do dự, nhưng
mà hiện tại anh đã không còn một
chút băn khoăn nào nữa.
Ngày hôm qua luyện chế xong giải
độc đan, đã đưa ba viên cho đám
người Điền Đại Hà, còn lại rất nhiều
nên vẫn đủ dùng.
Trần Thanh không mất nhiều thời
gian liền đi tới nhà họ Bạch, nhưng
mà cách đối xử lần này mà bọn họ
nhận được hoàn toàn khác với lúc ở
nhà họ Hứa.
Vừa tới cửa, hai người bảo vệ đứng
trước cổng nhà họ Bạch đã nhận ra
Trần Thanh, bọn họ lập tức cung
kính mời anh và Tăng Kim Lai vào
trong.
“Trần Thanh, anh đã tới rồi, tôi đã
tìm được lò luyện đan, tuy rằng
không phải là rất tốt nhưng mà
cũng đủ dùng rồi”, lúc này Bạch
Thấm cũng không nói những lời vô
ích, mở miệng nói thẳng.
“Đưa tôi đi gặp ông cụ trước”, Trần
Thanh cũng không vội, giọng điệu
cực kỳ bình tĩnh.
Nghe thấy anh nói như vậy, tâm
trạng lo lắng của Bạch Thấm dần
bình tĩnh trở lại.
Đưa hai người Trần Thanh đến
phòng của Bạch Vệ Hiền, lúc này tất
cả mọi người trong nhà họ Bạch
đều quỳ ở ngoài cửa với vẻ mặt đau
thương, người đứng đầu chính là
gia chủ Bạch Hùng của nhà họ
Bạch.
“Bố, con đã mời Trần Thanh tới rồi”,
Bạch Thấm lập tức mang theo Trần
Thanh đến chỗ Bạch Hùng.
"Cậu Trần, tôi còn chưa kịp cảm ơn
cậu vì những chuyện xảy ra ngày
hôm qua. Dù có như thế nào thì
hôm nay cậu cũng phải ở lại đây,
nhà họ Bạch chắc chắn sẽ đền đáp
cậu cho thật tốt", nhìn thấy Trần
Thanh, lúc này Bạch Hùng mới
đứng dậy từ trên mặt đất.
"Sao mọi người lại ở ngoài cửa?
Ông cụ đâu?", Trần Thanh bỗng
cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi.
“Là Giang đại sư bắt chúng tôi quỳ
ở bên ngoài, nói là lòng hiếu thảo
sẽ khiến trời đất cảm động, chỉ cần
chúng tôi thành tâm, cộng với việc
Giang đại sư làm phép thì sẽ cứu
được tính mạng của bố tôi”, Bạch
Hùng nói với vẻ chân thành.
Nghe xong những lời này của Bạch
Hùng, Trần Thanh ngạc nhiên mở
to hai mắt, anh không ngờ rằng
đường đường là một người đứng
đầu một nhà lại đi tin vào những
học thuyết xằng bậy không đứng
đắn này.
“Vậy thì mọi người quỳ tiếp đi, tôi đi
vào xem một chút”, Trần Thanh
cũng không khuyên nhủ, mà anh đi
vào bên trong dưới sự dẫn dắt của
Bạch Thấm, nhưng bên trong đã bị
hun khói cháy khét, làm sao có thể
là một nơi để người bệnh nghỉ ngơi
hồi phục sức khỏe được. Quả thực
là hương khói nghi ngút trong nhà,
trong trường hợp này thì dù không
có bệnh cũng sẽ bị hun đến bị
bệnh.
"Cậu là ai? Ở đây không cho phép
người ngoài đi vào, mau đi ra ngoài
cho tôi, nếu như việc làm phép thất
bại thì cậu không thể gánh nổi trách
nhiệm này đâu", người đàn ông có
một nhúm ria mép, mặc áo đạo sĩ,
nhìn thấy Trần Thanh đi vào thì nổi
giận. Cây kiếm gỗ đào ở trong tay
chỉ về phía anh rồi quát lên đầy
phẫn nộ.
“Giả thần giả quỷ, đi ra ngoài cho
tôi”, Trần Thanh không thèm để ý
tới ông ta mà túm lấy người, tiện
tay cầm lấy lư hương và chậu than,
ném ra ngoài.
“Cậu…Cậu dám xúc phạm đến thần
linh, thần linh sẽ trừng phạt cậu,
cậu xong đời rồi”, người đàn ông bị
một loạt hành động này của Trần
Thanh dọa cho sợ hãi, trong ngần
ấy năm, ông ta chưa bao giờ gặp
phải một người thô lỗ như vậy,
cũng chưa bao giờ không được tôn
kính như thế này.
“Được, để cho cái gọi là thần linh ở
trong miệng ông đến trừng phạt tôi
đi, còn bây giờ thì ông mau cút
ngay”, Trần Thanh khiêng người
này đi ra cửa, ném ông ta ra ngoài
một cách thản nhiên.
"Gia chủ Bạch, đây là ý gì? Tôi nói
cho ông biết, khi người này làm
loạn gây rối mà cắt ngang nghi thức
cúng bái của tôi, ông cụ nhà các
ông thật sự xong đời rồi, thần tiên
cũng không cứu được, muốn trách
thì hãy trách cậu ta đi", Giang đại
sư lập tức gầm lên giận dữ với Bạch
Hùng.
Bạch Hùng cũng sững sờ, không
ngờ Trần Thanh lại nóng nảy như
vậy, điều này làm cho ông ta bỗng
nhiên cảm thấy khó xử.
“Ý của ông là, nếu như tôi không
làm phiền thì ông có thể cứu được
ông cụ?”, Trần Thanh cười lạnh rồi
sau đó hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không phải
tại cậu gây rối, tôi đã có thể khơi
thông với thần linh, đều tại cậu xúc
phạm đến người”, Giang đại sư nói
với vẻ hung ác.
Phải biết là sau chuyện lần này, nhà
họ Bạch hứa sẽ cho ông ta hai mươi
triệu, khi nào lấy được tiền thì lúc
đó ông ta sẽ tìm nơi nghỉ dưỡng, an
hưởng cuộc sống về hưu.
Vì vậy, cho dù lần này có như thế
nào thì ông ta cũng phải chống đỡ.
“Ý của ông là do tôi đến gây rối nên
thần tiên cũng không thể cứu nổi có
đúng không?”, Trần Thanh lại hỏi.
"Đúng vậy, đừng nói là cậu, cho dù
là Đại La Kim Tiên có ở đây cũng vô
dụng, trừ phi...", Giang đại sư vừa
nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ cao
cao tại thượng, dáng vẻ vô cùng
kiêu ngạo.
“Trừ khi cái gì?”, Bạch Hùng chợt
lên tiếng hỏi.
“Trừ phi cậu ta tự sát, tạ tội với
thần linh”, Giang đại sư lạnh lùng
nói.
Ông ta tin rằng với tấm lòng hiếu
thảo của Bạch Hùng đối với ông cụ
thì ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý, đến
lúc đó cái tên đáng ghét này sẽ
hoàn toàn xong đời.
"Chuyện này...", Bạch Hùng vừa
nghe vậy thì trong lòng run lên, với
thực lực của Trần Thanh, cho dù
toàn bộ người nhà họ Bạch tập hợp
lại cũng không thể là đối thủ của
anh.
“Vậy nếu tôi cứu được ông cụ tỉnh
lại thì sao?”, Trần Thanh mặc kệ lời
nói ngu ngốc của ông ta, hỏi thẳng.