Chương 574: Địa bàn của người ta
Đợi đến khi Ngô Hàng Vũ hoàn
thành xong một loạt các động tác
của mình, lúc này mới như một đại
sư đi tới bên cạnh giường của ông
cụ Hứa, dùng châm Phượng Vĩ
trong tay đâm lên cơ thể của ông
ấy.
“Châm này nặng”, khi nhìn thấy
Ngô Hàng Vũ đâm tới châm thứ ba,
Trần Thanh lập tức nhíu mày, hai
châm trước thì đúng, thế nhưng
đến châm thứ ba này thì lại hoàn
toàn không đúng, cho nên Trần
Thanh mới mở miệng quát.
Đây vốn chỉ là một câu nói rất bình
thường nhưng lại khiến sắc mặt
Ngô Hàng Vũ đột nhiên thay đổi,
sau đó hung hăng trợn mắt lườm
Trần Thanh một cái.
“Châm này lại nhẹ”, Ngô Hàng Vũ
tiếp tục lấy châm đâm vào, chỉ là,
khi ông ta chuẩn bị dùng cây châm
thứ tư thì Trần Thanh lại mở miệng
lần nữa, nói.
“Cậu im miệng ngay cho tôi, tôi là
người châm cứu hay là cậu hả, tuổi
còn trẻ quá thì đứng yên mà nhìn
nhiều chút đi, bớt nói chuyện lại.
Nếu như xảy ra chuyện gì thì ai chịu
trách nhiệm?”, lần này Ngô Hàng Vũ
thật sự không thể nhịn nổi nữa,
hung dữ nói với Trần Thanh.
“Hồi Hồn Cửu Châm không thể
ngừng lại, tiếp tục đi”, nhưng Trần
Thanh lại không để ý đến việc ông
ta đang nổi giận, mà lại vô cùng
bình tĩnh nói.
“Cậu này, Ngô đại sư rất thành thạo
việc châm cứu nên xin cậu đừng
quấy rầy ông ấy, nếu không thì tôi
sẽ phải sử dụng vài biện pháp
mạnh, cậu đừng khiến tôi khó xử”,
vị quản gia kia cuối cùng cũng mở
miệng nói, trước đó ông ta không
có ngăn cản anh là bởi vì Ngô đại
sư không nói gì cả.
“Được, tôi không nói nữa, chỉ có
điều, nếu như lúc dùng Hồi Hồn
Cửu Châm có chút sai sót nào thì nó
sẽ không còn là Hồi Hồn Cửu Châm
nữa mà là Diệt Hồn Cửu Châm
đấy”, Trần Thanh gật đầu một cái,
không phản bác lại ông ta, nhưng
vẫn mở miệng cảnh cáo.
“Hồi Hồn Cửu Châm, đã có hai
châm sử dụng lực không ổn rồi, nếu
như lại có thêm một châm dùng lực
không đúng hoặc là vị trí bị sai lệch,
thì toàn thân ông cụ Hứa sẽ run
rẩy, nôn ra máu”, đợi đến khi Ngô
Hàng Vũ muốn đâm tiếp châm thứ
năm, Trần Thanh lại mở miệng nói.
“Người đâu, vào mang cái tên này
ra ngoài cho tôi”, lần này, ông quản
gia kia không thể nhịn nổi nữa,
cương quyết không cho anh nói.
Lắm miệng nhưng mà anh vẫn nói,
như thế không phải là vừa tát cho
ông ta một cái sao?
Trần Thanh cũng không phản
kháng, dưới sự giám sát của hai
nhân viên bảo vệ, đi ra bên ngoài.
Tăng Kim Lai thấy vậy, lập tức lo
lắng, nhưng đây là địa bàn của
người ta, một tên lính mới vừa bắt
đầu tu luyện như anh ta căn bản là
không thể làm được gì cả, chỉ có
thể theo Trần Thanh ra ngoài.
“Các người cứ coi thường người
khác đi, để lát nữa tôi xem các
người mời Trần gia chúng tôi đến
kiểu gì”, Tăng Kim Lai tức tối cao
giọng hô lên với quản gia kia và
Ngô Hàng Vũ.
“Mau mau đưa ra ngoài cho tôi đi”,
gương mặt quản gia kia biến sắc, sợ
sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu
của Ngô Hàng Vũ, cho nên vung tay
lên nói, mấy người kia lập tức tiến
lên khống chế Tăng Kim Lai, áp giải
anh ta ra ngoài.
“Trời ạ, thế mà còn có dạng người
như vậy”.
“Đúng đấy, bản thân mình không có
khả năng mà còn muốn cản trở Ngô
đại sư người ta hành nghề y”.
“Chẳng có chút y đức nào, tôi cũng
xấu hổ vì chung một nhóm với
người này”.
Lúc này nhóm bác sĩ ngồi trong
phòng khách đương nhiên là muốn
giậu đổ bìm leo, ai nấy đều nói
chuyện rất sắc bén, hoàn toàn
không cho người ta đường lui.
“Trần gia, đám khốn kiếp này thật
sự là không biết tốt xấu. Anh tự
mình tới giúp ông cụ Hứa xem
bệnh, thế mà còn bị đuổi ra ngoài”,
Tăng Kim Lai chán nản nói với Trần
Thanh.
“Ha ha, chuyện này đã rất quen
thuộc rồi, dù sao thì vẻ bề ngoài
của tôi nhìn cũng không giống một
đại sư hay thầy thuốc tài giỏi cho
lắm. Chỉ có điều, không phải vừa
nãy anh cũng đã nói rồi sao, chờ
bọn họ đến mời tôi, chúng ta cứ đợi
đi”, Trần Thanh lại vô cùng rộng
lượng mà xua tay, chuyện như thế
này không trách bọn họ được,
muốn trách thì phải trách Hứa An
Lan không nghe điện thoại kịp cho
nên mới gây ra hiểu lầm như thế
này.
Trong gian phòng của ông cụ Hứa,
sau khi Ngô Hàng Vũ đâm châm thứ
năm vào, ông ấy cũng không có
phản ứng gì khác, điều này khiến
cho Ngô Hàng Vũ chợt thầm thở
dài, chuẩn bị đâm đến châm thứ
sáu.
“Phụt…”
Nhưng ngay vào lúc đó, Hứa Kiến
Quốc đang lẳng lặng nằm trên
giường lại đột nhiên co giật toàn
thân, không để cho Ngô Hàng Vũ
kịp có động tác khác, ông cụ đã đột
nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ấy vốn đang rất thiếu sức
sống, sau khi phun ra ngụm máu
tươi đó, sắc mặt lại trở nên vàng
như tờ giấy, trông rất khó coi.
“Thế này…Đây là có chuyện gì?”,
lúc này vẻ mặt quản gia rất khó
chịu, tình hình hiện tại của ông cụ
còn tệ hơn lúc trước nhiều, nên ông
ta mới tức giận quát Ngô Hàng Vũ.
“Tôi…Tôi cũng không biết, Hồi Hồn
Cửu Châm của tôi tuyệt đối sẽ
không xảy ra tình huống này, hoàn
toàn không phải là do tôi, chắc chắn
là vì ban nãy bị thằng nhãi kia làm
trì hoãn thời gian châm cứu…”, bị
quản gia chất vấn, Ngô Hàng Vũ
cảm thấy lo lắng, vội khoát tay từ
chối, đồng thời đẩy ngay trách
nhiệm lên người Trần Thanh.
Lúc này mọi người mới nhớ đến câu
nói lúc trước khi Trần Thanh bị đuổi
ra ngoài, nếu như khi dùng châm
thứ năm mà xảy ra sai sót, thì ông
cụ sẽ bị co giật và nôn ra máu, Trần
Thanh đã nói đúng hết.
“Vậy làm sao bây giờ?”, bản thân
quản gia là một người luyện võ, cho
nên bây giờ dưới sự tức giận, hơi
thở trên thân ông ta cũng bắt đầu
chèn ép Ngô Hàng Vũ.
“Tôi…Tôi cũng không biết, nếu
không thì chúng ta gọi điện thoại
cấp cứu, đưa đến bệnh viện đi”, lúc
này Ngô Hàng Vũ không dám ôm
trách nhiệm lớn lao này nữa. Nếu
như chữa khỏi thì còn không sao cả,
thế nhưng lỡ như không chữa được
thì sợ là sau này ông ta cũng xong
đời rồi, hiện tại chỉ hi vọng là cơ thể
của ông cụ Hứa còn chịu đựng được
thôi.
“Tên khốn đáng chết, người đâu,
đến bắt giam tên này vào trông coi
thật kĩ cho tôi, nếu như ông chủ có
xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để ông ta
phải chôn cùng”, sắc mặt quản gia
lập tức trở nên vô cùng khó coi, gọi
xe cứu thương, đưa đến bệnh viện
ư, nếu như đưa đến bệnh viện có
tác dụng thì ông ta còn phải phí
nhiều công sức để tập trung thầy
thuốc giỏi về đây làm gì.
“Tôi bị oan mà, chuyện này không
liên quan gì đến tôi, đều là do thằng
nhãi ban nãy, nếu như không phải
vì cậu ta thì tôi cũng sẽ không để
xảy ra sai sót khi dùng châm”, lúc
này Ngô Hàng Vũ vẫn còn muốn
kéo theo một người chết cùng cho
nên cao giọng hô lên.
“Đúng rồi, mau mời vị vừa rồi quay
lại đây”, lúc này quản gia rốt cuộc
cũng phản ứng lại được, vội hô lên
với người bên cạnh.
“Không được, để tôi tự mình mời,
cho dù có phải quỳ xuống cầu xin
thì cũng phải xin cậu ấy nhanh
chóng cứu ông chủ”, quản gia ngăn
thuộc mình lại, sau đó vội vã chạy
ra ngoài.
Đã có thể nói ra được hậu quả khi
Ngô Hàng Vũ dùng châm thứ năm,
như vậy chắc chắn người trẻ tuổi ấy
có sự khác biệt của riêng mình, có
lẽ là một thầy thuốc hiếm có.
Cho nên, ông ta mới tự mình đi mời
Trần Thanh về.
Mà lúc này, toàn bộ phòng khách
cũng phải sôi sục, dù sao thì vừa
nãy Trần Thanh cũng đã dự liệu
được sự việc như thần, điều này
khiến cho đám người đó đều rất tò
mò về khả năng chữa trị của Trần
Thanh.
Chỉ có điều, không có ai cho rằng
khả năng chữa trị của Trần Thanh
rất mạnh, có nhiều người còn cho
rằng Trần Thanh là mèo mù vớ
được cá rán, đoán trúng mà thôi.
Lúc này quản gia đang dẫn theo
người chạy ra cửa, ông ta sợ rằng
trong lúc nóng giận Trần Thanh đã
rời đi.
Ra đến cửa, nhìn thấy Trần Thanh
và Tăng Kim Lai còn đang ngồi xổm
ở ngoài xem lũ kiến dọn nhà, điều
này khiến ông ta thở phào nhẹ
nhõm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!