Chương 572: Mất hồn mất vía
Trong căn nhà cho thuê, Tẩy Tủy
Phạt Cốt Đan trong cơ thể Tăng Kim
Lai đã bắt đầu phát huy tác dụng,
để phòng không bị bẩn, Trần Thanh
cho anh ta ngồi vào bồn tắm trong
nhà vệ sinh.
"A..."
Không lâu sau, theo tiếng hét thảm
thiết của Tăng Kim Lai, bên trong
vọng ra tiếng nước chảy từ vòi hoa
sen.
Trần Thanh không nhúc nhích, đã
đoán được từ trước.
Anh chờ mười mấy phút mới thấy
Tăng Kim Lai tắm xong đi ra.
"Phụt...Haha..."
Thấy dáng vẻ của anh ta, Trần
Thanh đang uống trà phun thẳng ra
ngoài, điên cuồng cười.
Ban đầu da của Tăng Kim Lai hơi
ngăm, nhưng sau khi uống Tẩy Tủy
Đan thì diện mạo của anh ta có thể
nói là đã thay đổi ba trăm sáu mươi
độ.
Anh ta trở nên trắng nõn mịn màng,
đường nét gương mặt cũng trở nên
rất tuấn tú, bóp mạnh một cái là
rách da, có lẽ phụ nữ mà nhìn thấy
cũng cực kỳ hâm mộ, ngắm mãi
không chịu đi.
"Anh Trần, sao anh không nói dùng
nó xong sẽ thành thế này vậy? Sau
này tôi biết ra ngoài kiểu gì chứ!",
Tăng Kim Lai làm mặt khóc tang,
bất lực than thở với Trần Thanh.
"Không phải thế thì tốt lắm sao, đẹp
trai hấp dẫn biết mấy, giờ anh mà
đi đóng phim thì kiểu gì cũng thành
thần tượng của mấy cô nàng cho
mà xem", anh không nhịn được trêu
ghẹo anh ta, hiển nhiên là anh rất
tin tưởng vào tác dụng của Tẩy Tủy
Đan.
"Anh Trần, trước đây tôi dựa vào
dáng vẻ dữ dằn của tôi, lăn lộn
trong giới kinh doanh mới có được
thành tựu như bây giờ, nếu cái mặt
tôi ra thế này thì bị người ta cười
chết cho", mặc dù trong lòng anh ta
cũng vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn
khiêm tốn.
"Được rồi, Tẩy Tủy Phạt Cốt đã
xong, tiếp theo tôi sẽ truyền dạy
cho anh", Trần Thanh dạy một mẩu
công pháp tu luyện cho Tăng Kim
Lai, sau đó dùng chân khí của mình
để giúp vận chuyển hai vòng trong
người anh ta, chờ anh ta nhớ rồi
mới dừng lại.
Anh ngồi xếp bằng bên cạnh Tăng
Kim Lai để hộ pháp, dù sao thì đây
cũng là lần đầu tiên Tăng Kim Lai tu
luyện, nếu không hộ pháp cho anh
ta, có khả năng anh ta sẽ tẩu hỏa
nhập ma.
Đêm dần trôi, có một điều làm cho
Trần Thanh kinh ngạc là nhà Mộ
Dung chỉ bày vài trò đó ra rồi dừng
sao? Không ngờ chúng lại không
tiếp tục kiếm chuyện với anh.
Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng anh
cũng không để ý, cảm nhận được
dao động chân khí yếu ớt phát ra từ
Tăng Kim Lai, anh biết anh ta đã
tiến vào trạng thái tu luyện rồi, sau
này cứ tiến hành theo từng bước là
được.
Trần Thanh có chút do dự, cuối
cùng anh vẫn đưa khối linh thạch có
được từ chỗ ông nội Hứa An Lan
cho Tăng Kim Lai. Có khối linh
thạch này, việc tu luyện của anh ta
có thể đẩy nhanh tốc độ hơn.
Khi những người khác tu luyện, họ
chỉ cần ngồi tại hồ Lộc Minh, hiệu
suất tu luyện không thấp hơn lúc
dùng linh thạch là bao.
Anh vốn định để Tăng Kim Lai ở
trong phòng một mình, bản thân thì
ra ngoài, nhưng rồi lại nghĩ nhỡ đâu
nhà Mộ Dung xông tới thì Tăng Kim
Lai sẽ không chống cự được với
thực lực của anh ta.
"Anh Trần, hôm nay chúng ta sẽ đi
đâu?", lúc này Tăng Kim Lai đang
rất có tinh thần, mặc dù cả đêm
qua không ngủ nhưng anh ta lại có
cảm giác mình còn tỉnh hơn cả lúc
được ngủ say nữa, điều này làm
cho anh ta có động lực tu luyện võ
đạo hơn.
Chưa kể Trần Thanh đã cho anh ta
một khối linh thạch, tuy anh ta
không biết giá trị của nó là bao
nhiêu nhưng dùng sự nhạy bén đã
hình thành nhiều năm qua của
mình, anh ta dám khẳng định nó có
giá trị không hề rẻ.
Vì vậy anh ta muốn hỏi Trần Thanh
cho mình một chiếc hộp ngọc có thể
ngăn cách linh khí với môi trường
bên ngoài, như vậy sẽ tránh việc
linh khí ẩn chứa trong linh thạch bị
lộ ra ngoài.
Nhóm Trần Thanh đang đi trên
đường thì di động của anh đột
nhiên reo lên.
"An Lan, sao thế?", thấy người gọi
đến là ai, anh hơi kinh ngạc. Ban
đầu anh còn tưởng sau vụ mua bán
đó thì hai bên sẽ không liên lạc với
nhau nữa, không ngờ Hứa An Lan
lại chủ động gọi cho anh.
"Trần Thanh, thật ngại quá, ông nội
tôi đột ngột ngất xỉu, tôi...Tôi không
biết nên tìm ai, anh là bác sĩ đúng
không? Anh có thể khám cho ông
tôi được không?", lúc này cô ấy
đang mất hồn mất vía, nói chuyện
cũng hơi lộn xộn.
May mà Trần Thanh nghe hiểu Hứa
An Lan đang nói gì, bảo cô ấy bình
tĩnh chờ mình, gửi địa chỉ đến điện
thoại của mình rồi cúp máy.
Không lâu sau, Trần Thanh và Tăng
Kim Lai đến địa chỉ mà Hứa An Lan
đã gửi.
Điểm đến không nằm trong thành
phố mà ở vùng ngoại ô, hiển nhiên
là vì những người già đều thích
thanh tĩnh, huống gì không khí ở
ngoại ô trong lành, rất có lợi cho
việc tu dưỡng.
Hai người đến cổng thì bị người giữ
cổng cản lại, bất đắc dĩ, họ đành
gọi cho Hứa An Lan.
Nhưng không biết cô ấy đang bận
việc gì mà lại không bắt máy.
Giờ cũng hơi lúng túng vì bị người
ta đề phòng như chống trộm, do
quá tức giận nên Trần Thanh và
Tăng Kim Lai trở lại trong xe.
Lúc này có một chiếc xe đi tới, thấy
người vừa xuống xe là ai thì anh
khá bất ngờ vì đó là một người cùng
ngành với anh, hơn nữa trông có vẻ
ông ta là một bác sĩ Trung y lành
nghề, bởi ông ta đang xách một cái
hộp thuốc truyền thống.
Nhìn vào hoa văn và vật trang trí
trên hộp thuốc, chắc chắn ông ta
rất có tài, chỉ là không biết trình độ
của ông ta tới đâu?
"Ngô đại sư, cuối cùng ông cũng tới
rồi, xin mời vào", hai người giữ
cổng kia đương nhiên đã được xem
qua ảnh của Ngô Hàng Vũ, thấy ông
ta tới thì nhanh chóng chạy đến,
muốn giúp ông ta cầm hộp thuốc.
"Không cần, để tôi tự cầm, hai
người dẫn đường đi", Ngô Hàng Vũ
lắc đầu, từ chối đưa hộp thuốc cho
họ. Dù sao thì hộp thuốc cũng là
thứ quan trọng nhất của một bác sĩ,
ông ta không thể tùy tiện giao thứ
mình dùng để kiếm sống cho người
khác được.
"Sao mấy người dám đụng chạm
lung tung vào hộp thuốc của thầy
tôi vậy! Mấy người đi phía trước dẫn
đường đi!", lúc này, có một người
trẻ tuổi xuống xe, vẻ mặt người này
rất ngạo mạn, quát hai người giữ
cổng kia.
"Vâng, vâng!", bị người này quát
tháo, hai người kia cũng không dám
phản bác, lập tức dẫn đường cho họ
vào trong.
"Sợ là chốc nữa Hứa An Lan cũng
chưa liên lạc được đâu, chúng ta đi
vào trước đi", Trần Thanh thấy ở
cổng không có ai canh giữ nữa nên
nói với Tăng Kim Lai.
"Vâng, anh Trần", anh ta không
phản đối gì lời nói của anh, gật đầu.
Họ đi theo sau, hiển nhiên là hai
người giữ cổng kia rất kính trọng
Ngô Hàng Vũ, trên đường đi cũng
không nói gì, chẳng bao lâu đã đến
phòng khách.
Trong phòng khách đang tụ tập rất
nhiều người, thấy Ngô Hàng Vũ
đến, tất cả mọi người đều đứng lên,
chắp tay chào hỏi ông ta.