Chương 570: Cố gắng đề cử
"Cậu bạn Trần Thanh, thật sự rất
cảm ơn cậu, nếu như không có cậu,
độc tố trong người tôi sẽ không thể
áp chế được bao lâu, chỉ sợ sẽ xong
thật, mà bây giờ chẳng những đã
loại trừ được độc tố, mà thực lực
của tôi cung đã khôi ph ̃
ục được như
lúc trước, thậm chí còn mạnh hơn
cả lúc trước nữa".
Lúc này Điền Đại Hà đi đến trước
mặt Trần Thanh, nhỏ giọng nói cảm
ơn với anh.
"Khách khí rồi, đồ đều là của các
ông, tôi chỉ giúp đỡ luyện chế ra
một viên giải độc đan mà thôi,
huống chi, một lò giải độc đan có
khoảng chừng hơn mười viên, số
còn lại tôi sẽ không đưa cho các
ông nữa”, Trần Thanh lại cười lắc
đầu, đồng thời nói ra việc mình
luyện chế được rất nhiều giải độc
đan.
"Tôi đã công nhận người bạn như
cậu rồi, cậu là một người đáng để
kết bạn, về sau ở thủ đô, nếu ai
dám đối xử với cậu như vậy, nhất
định phải qua cửa của Điền Đại Hà
tôi trước”, nghe thấy Trần Thanh
nói vậy, Điền Đại Hà lại cười, lúc
này vỗ bả vai anh, thấp giọng nói.
Trần Thanh này đúng là rất hợp với
tính cách của ông ta, chuyện luyện
chế đan dược lúc đầu cũng vậy, bạn
luyện chế ra được bao nhiêu dược,
còn không phải là do bạn tính toán
sao, cho dù bạn nói luyện chế thất
bại, người khác cũng phải ngoan
ngoãn chấp nhận.
Thế nhưng Trần Thanh lại vô cùng
thản nhiên nói ra mình luyện chế
được bao nhiêu viên giải độc đan,
cuối cùng còn lại bao nhiêu viên,
hơn nữa còn trực tiếp giữ những
viên đan dược còn lại, điều này nói
rõ anh không phải loại người dối
trá, đáng để kết bạn.
Trần Thanh không ngờ rằng một
hành động trong lúc vô tình của
mình đã khiến Điền Đại Hà tin
tưởng mình hơn.
Anh và Điền Đại Hà vừa trò chuyện
vừa chờ hai người còn lại giải độc
xong, đồng thời xem hai người bọn
họ có khôi phục hoàn toàn hay
không, quan trọng nhất là, Điền Đại
Hà muốn xem rốt cuộc hai người
bọn họ có tăng lên không, có vượt
qua ông ta hay không.
Thời gian dần dần trôi qua, hơi thở
trên người bọn họ càng thêm mạnh
mẽ, hiển nhiên, hai người bọn họ
cũng giống như Điền Đại Hà, bị độc
tố áp chế trong thời gian dài như
vậy, một khi giải được, chân khí
trong cơ thể sẽ trực tiếp tuôn ra,
đương nhiên thực lực sẽ tăng lên
rất nhanh.
Mất một lúc gần bằng Điền Đại Hà,
hai người kia cũng lần lượt tỉnh lại,
ba người nhìn nhau, sau đó đột
nhiên bay lên trời, ngửa mặt lên
thét dài.
Trần Thanh và Nguyên Thu nhanh
chóng đóng thính giác của mình lại,
đồng thời cung giúp Tăng Kim Lai, ̃
ba người kia hét dài mấy phút, cuối
cùng mới dừng lại, rơi xuống mặt
đất.
"Thoải mái quá!"
Khi thấy ba người bọn họ rơi xuống,
Trần Thanh và Nguyên Thu mới giải
trừ thính giác, thuận tiện giải cho cả
Tăng Kim Lai.
Đối với hành động của ba người,
Trần Thanh rất thấu hiểu, để bọn
họ xả hơi một chút cũng không tệ
lắm.
"Các ông, may mà xung quanh chỗ
này không có nhà nào cả, nếu
không chắc chắn người ta sẽ gọi
điện thoại khiếu nại các ông”, đợi
đến khi ba người kia xuống, Trần
Thanh liền nói đùa.
"Ha ha... Lúc trước mua chỗ này
chính là vì yên tĩnh, không bị người
nào quấy rầy, đương nhiên, cung s
̃ ẽ
không quấy rầy đến người khác, tốt
biết bao”, Tạ Đồ cười lớn một tiếng,
cực kì vui vẻ nói.
"Trần Thanh, tôi nhận cậu làm bạn,
không biết lão già này có tư cách
làm bạn với cậu không?", lúc này ba
người bọn họ cười tủm tỉm nhìn
Trần Thanh, hỏi.
"Ba vị tiền bối, các ông làm tôi ngại
quá, tôi chỉ là một vãn bối, sao dám
làm vậy được?", nghe thấy ba người
kia nói vậy, Trần Thanh liền vội
vàng khoát tay.
"Quan tâm đến những chuyện đó
làm gì? Võ giả chúng ta kết bạn còn
cần nhìn những điều này sao? Chỉ
cần tính cách hợp nhau, đều có thể
trở thành bạn bè, nếu cậu không
đồng ý, chính là xem thường mấy
lão già chúng tôi rồi”, Tạ Đồ rất biết
cách nói chuyện, lúc này liền làm
phép khích tướng.
"Nếu đã như vậy, vậy tôi liền cung
kính không bằng tuân mệnh”, nghe
thấy ba người nói vậy, lại nhìn vẻ
mặt không giống giả vờ của bọn họ,
Trần Thanh rơi vào đường cùng,
đành phải đồng ý.
Đương nhiên, những điều này đều ở
trong dự đoán của anh, anh tin
chắc, sợ rằng sau này mình ở thủ
đô vô cùng gian khổ, nếu có ba ông
lão này giúp đỡ, mình sẽ nhẹ nhàng
hơn rất nhiều.
Nghe thấy Trần Thanh đồng ý, ba
người kia lập tức vô cùng vui vẻ.
Mà buồn bực nhất đương nhiên là
Nguyên Thu, vô duyên vô cớ thấp đi
một vai vế, dù là ai thì trong lòng
cũng sẽ thấy khó chịu.
Cũng may, vừa rồi Trần Thanh đã
nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể
tự an ủi mình.
"Được rồi, cũng luyện xong đan
dược rồi, trả lò luyện đan này lại
cho ông”, Trần Thanh nói, lấy lò
luyện đan từ trong phòng ra, đưa
cho Thẩm Tu.
Chỉ là đây là lần đầu tiên anh được
dùng lò luyện đan tốt như vậy, thật
sự có chút không nỡ.
Mà quan trọng nhất là vừa rồi lúc
anh luyện đan mới phát hiện ra, sau
khi thực lực của anh đột phá đến võ
đạo tông sư, lại có thể dùng chân
khí hình thành lửa đan để luyện chế
đan dược, mà lò luyện đan này rất
tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều
chân khí.
Hơn nữa, dùng lò luyện đan này, có
thể làm tăng tỉ lệ thành đan, đương
nhiên, còn có thể làm tăng cả phẩm
chất của đan dược, tuyệt đối là một
lò luyện đan ghê gớm.
"Nguyên Thu, ở chỗ các cậu có
người biết luyện chế đan dược
không?", Thẩm Tu nhìn lướt qua
Nguyên Thu, sau đó hỏi.
"Không có”, nghe được thầy hỏi,
Nguyên Thu vội vàng mở miệng
đáp.
"Nếu đã không có, lò luyện đan này
cứ để cho sư thúc của cậu dùng
trước đi, đến khi nào mà các cậu có
luyện dược sư thì trả lại cho cậu
cũng được”, Thẩm Tu cực kì tùy ý
nói với Nguyên Thu.
"Hả…Vâng ạ, không thành vấn đề”,
nghe thầy nói vậy, trong lòng
Nguyên Thu vô cùng khổ sở, đây
đâu phải là mượn, rõ ràng đây là
dùng bánh bao thịt để đánh chó, có
đi mà không có về.
Dù sao bây giờ kiếm đâu ra luyện
dược sư có thể luyện chế đan dược
chứ.
Nhưng mà, đó cũng là một biện
pháp tốt để rút ngắn khoảng cách
với Trần Thanh, một luyện dược sư
có giá trị quá lớn, cho dù là vì tu
luyện, hay là để chữa thương cho
đám võ giả bọn họ, đều không thể
không có luyện dược sư.
"Anh Thu, đừng mà, lò luyện đan
này quá quý giá, tôi không thể nhận
được”, Trần Thanh vội vàng khoát
tay, mặc dù anh vô cùng yêu thích
lò luyện đan này, nhưng là quân tử
sẽ không đi cướp đoạt những thứ
mà người khác yêu thích, anh cũng
không thể nhận lấy như thế được,
dù sao ân tình này quá lớn.
"Trần Thanh, không có việc gì, cứ
cầm đi, cùng lắm thì đến lúc đó
mấy người Nguyên Thu cần luyện
chế đan dược gì, bọn họ chuẩn bị
nguyên liệu, cậu luyện chế cho bọn
họ là được. Hơn nữa, lò luyện đan
này đặt ở chỗ bọn họ quá lãng phí,
thứ này ở trong tay ai biết dùng mới
có thể phát huy ra công hiệu lớn
nhất của nó”, Thẩm Tu lại trực tiếp
quyết định.
"Không sai, Trần Thanh, cậu cứ
cầm lấy lò luyện đan này đi, ở chỗ
chúng tôi cũng chỉ để không, còn
không bằng cho cậu, ít ra cậu cũng
sẽ không bỏ không nó”, lúc này một
chút mâu thuẫn trong lòng Nguyên
Thu cung đã tan bi ̃ ến, cố gắng đề
cử.
"Vậy...Vậy tôi sẽ không khách khí,
về sau anh cần luyện chế đan dược
gì, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!